Quyển 1 - Chương 6: Tình Kiếp Phàm Nhân: Dưới Ánh Trăng Thề Nguyện

Lý Minh bắt đầu ăn cháo, từng muỗng từng muỗng trôi xuống cổ họng.

Hắn cảm thấy ngon miệng hơn bất kỳ món ăn nào từng được ăn.

Mỗi lần nhìn vào mắt Lạc Thanh Dao, hắn lại cảm thấy thêm sức mạnh và động lực để hồi phục nhanh chóng.

"Cháo ngon lắm. Cô thật khéo tay." Lý Minh khen ngợi, nụ cười lan tỏa trên môi.

Lạc Thanh Dao chỉ cười, lòng nàng ấm áp trước những lời khen ngợi của hắn.

Cảm giác được chăm sóc và yêu thương ai là điều nàng chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng giờ đây, nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nàng.

Sau khi Lý Minh ăn xong, hai người bắt đầu trò chuyện về những cuốn sách mà họ đã đọc.

Hắn kể về những nhân vật trong sách, và nàng chia sẻ những ý tưởng của mình về các tình huống trong câu chuyện.

Thời gian cứ thế trôi qua trong tiếng cười và những câu chuyện, khiến Lạc Thanh Dao quên đi tất cả những lo lắng.

Cuối cùng, khi ánh nắng đã nghiêng nghiêng trên bầu trời, Lạc Thanh Dao nhận ra rằng những giây phút bên Lý Minh đã trở thành những khoảnh khắc quý giá mà nàng không muốn đánh mất.

Nàng hiểu rằng tình cảm mà nàng dành cho hắn đã vượt qua ranh giới của tình bạn, và có lẽ, họ đang dần tìm thấy điều gì đó sâu sắc hơn trong mối quan hệ này.

Và rồi một ngày không xa, khi tình cảm của Lý Minh dành cho Lạc Thanh Dao không thể kiềm chế được nữa, hắn quyết định sẽ bày tỏ tấm lòng của mình cho nàng.

Hắn hy vọng nàng có thể đáp lại hắn, nhưng nếu nàng không đáp lại hắn cũng không sao. Hắn tôn trọng quyết định và cảm xúc của nàng.

Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, những làn gió nhẹ thổi qua, Lý Minh đứng bên gốc cây cổ thụ nơi hai người thường gặp nhau.

Trái tim hắn đập loạn nhịp, và những suy nghĩ ngổn ngang về việc thổ lộ lòng mình khiến hắn không thể bình tĩnh.

Hắn biết mình đã đến giới hạn của sự kìm nén cảm xúc này.

Mỗi lần nhìn thấy Lạc Thanh Dao, hắn cảm thấy trái tim mình càng thêm nặng trĩu bởi những cảm xúc không thể nói thành lời.

Khi Lạc Thanh Dao xuất hiện, như thường lệ, với dáng vẻ thanh thoát và nụ cười ấm áp ấy.

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu xanh dương.

Chiếc váy dài nhẹ nhàng ôm lấy vóc dáng mảnh mai của nàng, phần tà váy tung bay theo từng bước chân, tạo nên dáng vẻ uyển chuyển như mây trôi.

Màu xanh của váy từ nhạt đến đậm, tựa như bầu trời xanh của buổi sớm hòa quyện cùng những làn sóng biển xa, mang đến cảm giác thanh bình nhưng đầy quyến rũ.

Lớp vải lụa mỏng manh và mềm mại, ánh lên dưới ánh trăng như những cơn sóng nhấp nhô, phản chiếu sắc xanh tinh khiết.

Trên váy có những họa tiết thêu tinh tế, những cánh hoa và những đường mây lượn sóng, tô điểm cho vẻ đẹp thần thánh của nàng.

Phần eo được buộc gọn bằng một dải lụa trắng, nhẹ nhàng làm nổi bật vòng eo thon thả, càng làm tôn thêm sự thanh thoát trong từng cử động của nàng.

Mái tóc dài đen tuyền của Lạc Thanh Dao buông xõa, vài lọn tóc nhẹ bay trong gió, điểm xuyết bằng một chiếc trâm ngọc màu xanh ngọc bích, vô cùng hài hòa với bộ váy xanh dương của nàng.

Đôi mắt nàng vẫn chứa đầy sự sáng ngời, trong trẻo như nước hồ mùa thu, toát lên vẻ tinh tế và dịu dàng.

Trên gương mặt tinh xảo, đôi môi hồng nở một nụ cười thoáng qua, dịu dàng và đầy lôi cuốn.

Toàn thân nàng tỏa ra khí chất thanh tao, tựa như một nữ thần hạ phàm xuống trần gian, vừa nhẹ nhàng, thánh khiết, vừa thoát tục, khó gần.

Sự xuất hiện của nàng trong chiếc váy xanh hoà vào dòng chảy xanh đậm của trời đêm, khiến cho cảnh vật xung quanh như sáng bừng lên, khơi gợi cảm giác huyền bí và mộng ảo, khiến Lý Minh không thể rời mắt.

Hôm nay nàng vẫn thật đẹp...

Lý Minh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng những suy nghĩ rối bời trong lòng khiến hắn khó có thể mở lời.

Sao trên đời này lại có một người vừa nguy hiểm nhưng cũng đầy quyến rũ đến thế?

Khiến cho hắn tình nguyện sa vào cạm bẫy do nàng bày ra để dụ hắn vào mà không cách nào kháng cự lại.

Hắn như con thiêu thân vậy, biết phía trước sẽ nguy hiểm nhưng vẫn đâm đầu vào mà không thể cưỡng lại được.

Cả hai ngồi xuống bên nhau, nói những điều nhỏ nhặt như mọi khi, nhưng hôm nay có gì đó thay đổi trong lòng hắn.

Cuối cùng, Lý Minh không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn hít một hơi sâu, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.

"Thanh Dao à..." Lý Minh khẽ gọi tên nàng, giọng nói hơi run nhẹ.

Lạc Thanh Dao ngước lên, ánh mắt dịu dàng chạm vào hắn, vẫn luôn nhìn và lắng nghe hắn nói như mọi lần.

Lý Minh quay mặt đi một chút, cố gắng gom góp thêm dũng khí để nói những điều hắn thầm giấu kín trong lòng bấy lâu nay.

"Từ khi chúng ta gặp nhau, ta được trải nghiệm rất nhiều cảm xúc mà ta chưa từng được trải qua trước đây."

"Ta không chỉ ngưỡng mộ sự thông minh và vẻ đẹp của cô, mà còn cảm thấy như mình tìm được một người hiểu và lắng nghe ta hơn bất kỳ ai."

Lạc Thanh Dao vẫn lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt nàng thoáng hiện lên một tia sáng thấu hiểu.

Lý Minh tiếp tục, giọng nói trở nên mạnh mẽ hơn nhưng vẫn đầy chân thành:

"Ta biết mình chỉ là một kẻ nghèo hèn, vẫn đang nỗ lực để đạt được ước mơ. Nhưng từ ngày gặp cô, ta không chỉ mơ về tương lai của mình nữa, mà còn mơ về cô, về việc hai ta có thể cùng nhau trải qua hết quãng đời này về sau."

Lý Minh ngừng lại, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương vô bờ bến của hắn nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo của Lạc Thanh Dao.

"Thanh Dao... Ta... Ta yêu nàng! Ta biết có thể điều này đến quá đột ngột, và ta không có gì nhiều để trao cho nàng ngoài tấm lòng chân thật này cả."

"Nhưng ta không thể kiềm chế thêm được nữa. Nếu ta cứ tiếp tục kìm nén không cho cảm xúc này thoát ra, con tim ta sẽ hối hận suốt đời."

Lạc Thanh Dao khẽ thở ra, đôi má nàng thoáng ửng hồng khi nghe những lời bày tỏ chân thành từ Lý Minh.

Nàng nhìn hắn, một ánh nhìn ngạc nhiên nhưng cũng đầy sự cảm động.

Ánh trăng nhẹ chiếu vào đôi mắt nàng, khiến chúng long lanh như chứa đựng cả bầu trời.

Lạc Thanh Dao im lặng một lát, rồi nhẹ nhàng đáp, giọng nói ấm áp và đầy thông suốt:

"Lý Minh, ta luôn cảm nhận được sự chân thành từ huynh, từ những lời huynh nói, những ước mơ và hoài bão huynh theo đuổi."

"Ta luôn trân trọng điều đó, và sự hiện diện của huynh cũng mang đến cho ta rất nhiều niềm vui và hạnh phúc." Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng và ngọt ngào như ánh trăng sáng.

"Ta không cần chàng phải là một người hoàn hảo hay giàu có, bởi với ta, tấm lòng chân thành và sự cố gắng của chàng đã đủ rồi."

"Ta cũng không thể nói rằng ta đã yêu chàng từ lâu, nhưng ta biết rằng, trái tim ta đã có cảm tình với chàng, và ta muốn cho chúng ta một cơ hội để ở bên nhau."

Lý Minh không thể tin vào tai mình. Niềm hạnh phúc và nhẹ nhõm ùa vào mãnh liệt trong lòng hắn, như thể mọi gánh nặng trên vai đã được trút bỏ.

Hắn vừa cười vừa lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống.

Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mình có thể tiến gần hơn đến ước mơ không chỉ về sự nghiệp, mà còn về tình yêu với người con gái mà hắn yêu thương, trân trọng nhất nữa.

Lý Minh tiến đến gần hơn, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Thanh Dao vào trong tay mình.

Bàn tay hắn to hơn nàng, bao bọc lấy toàn bộ như để thể hiện một sự che chở tuyệt đối của hắn dành cho nàng vậy.

"Nàng không biết ta đã mong chờ khoảnh khắc này lâu như thế nào đâu. Ta thề sẽ dâng hết tấm thân này, kể cả sinh mệnh của ta để bảo vệ và che chở cho nàng, dù cuộc đời có sóng gió ra sao, vĩnh viễn không lìa xa."

Lạc Thanh Dao nhìn Lý Minh, đôi mắt nàng tràn đầy tình yêu thương và sự tin tưởng.

"Ta tin chàng, và ta sẽ luôn ở bên chàng, dù là trong những thời khắc khó khăn nhất."

Dưới ánh sáng dịu dàng của vầng trăng, như để chứng kiến và chúc phúc cho thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời hai người.

Họ đứng bên nhau, tay trong tay, mắt đối mắt, cả hai cùng cảm nhận được sự liên kết sâu sắc không thể tách rời từ đối phương.

Tình yêu giữa họ bắt đầu từ những lần gặp gỡ bất ngờ và giờ đây đã trở thành một mối liên kết không gì có thể phá vỡ nổi.

Khoảnh khắc ấy, cả hai người như được gắn kết bởi sợi dây vô hình của sự thấu hiểu và chân thành, mở ra một chương mới đầy hy vọng và niềm tin trong cuộc đời họ.

Khi tình cảm giữa Lạc Thanh Dao và Lý Minh trở nên sâu đậm nhất, một thời gian sau đó, bóng tối chiến tranh bất ngờ phủ lên vương quốc yên bình của họ.