Quyển 1 - Chương 5: Tình Kiếp Phàm Nhân

Khi đến nhà Lý Minh, nàng thấy bố mẹ hắn đang ngồi ngoài sân, trông có vẻ lo lắng.

Thấy nàng đến, họ vội vã đứng dậy, khuôn mặt họ tươi cười nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự hồi hộp.

"Chào Thanh Dao. Con đến thăm Lý Minh sao?" Mẹ Lý Minh hỏi, giọng nàng có chút mừng rỡ.

"Vâng, con không thấy Lý Minh đến quầy hàng hôm nay nên đến thăm ạ!" Lạc Thanh Dao đáp, lòng tràn đầy lo lắng.

Bố Lý Minh nhìn nàng, đôi mắt hắn ánh lên sự cảm kích.

"Lý Minh vẫn còn đang nằm trong phòng đấy con. Hôm qua nó bị sốt cao, nhưng hôm nay đã đỡ hơn một chút rồi."

Lạc Thanh Dao hít một hơi thật sâu, nàng cảm ơn họ rồi bước vào phòng Lý Minh.

Căn phòng vẫn ngập tràn ánh sáng ấm áp của buổi chiều, nhưng bên trong lại thiếu đi sự sống động.

Lý Minh nằm trên giường, mặt vẫn còn chút tái nhợt, nhưng ít nhất cơn sốt đã giảm đi.

Khi nghe thấy tiếng bước chân của nàng, Lý Minh mở mắt ra, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên và hạnh phúc.

"Thanh Dao." Lý Minh mỉm cười yếu ớt.

Lạc Thanh Dao đứng ở cửa, ánh nắng hoàng hôn chiếu lên người nàng, khiến nàng trở nên mờ ảo và thần bí hơn, như một thiên thần đột nhiên xuất hiện dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời.

“Cô đến thật sao?” Hắn có chút không tin vào sự thật này như thể hắn gặp ảo giác trong cơn sốt, không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo.

"Đương nhiên rồi! Huynh không đến quầy hàng hôm nay, ta lo lắng huynh bị làm sao nên đến đây." Lạc Thanh Dao nói, ngồi bên cạnh giường và nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn bắt mạch.

"Ta thấy huynh có chút không khỏe, nhưng may mắn là đã đỡ hơn rồi." Nàng thở phào nhẹ nhõm vì Lý Minh chỉ là sốt hơi cao thôi chứ không phải bị bệnh gì nặng.

Lý Minh cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn, mịn màng của Lạc Thanh Dao chạm lên tay hắn, xúc cảm kỳ diệu khiến hắn không biết tim mình đập nhanh do bệnh hay do nàng nữa.

Đồng thời trong lòng ấm áp như được phơi mình dưới ánh nắng dịu nhẹ khi nàng quan tâm đến hắn như vậy.

"Cảm ơn cô nhé." Lý Minh khẽ khàng nói, ánh mắt chứa đầy biết ơn và cả dòng cảm xúc mà hắn đang cố gắng che đậy.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một người như Lạc Thanh Dao lại quan tâm đến hắn nhiều đến vậy.

Mặc dù đang ốm, nhưng nụ cười của nàng như một liều thuốc thần, giúp hắn cảm thấy dễ chịu hơn.

"Ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe lại ngay thôi. Không cần lo lắng cho ta nữa đâu." Hắn vui vì được nàng chăm sóc, nhưng cũng thấy tự trách vì không biết giữ gìn bản thân, ảnh hưởng đến nàng lo lắng phải cất công đến đây chăm sóc cho hắn.

"Ta sẽ ở đây bên cạnh huynh." Lạc Thanh Dao nói, lòng tràn đầy quyết tâm.

"Huynh không cần phải một mình."

"Ta sẽ lấy cho huynh một chút nước và một ít cháo. Chàng hãy nằm yên ở đây nhé."

Lạc Thanh Dao nhanh chóng trở lại, mang theo một bát cháo nóng hổi có bỏ thêm thảo dược giảm cơn sốt và một cốc nước ấm.

Nàng ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng đỡ đầu hắn dậy để hắn có thể uống nước.

Sau đó, nàng dùng thìa múc một muỗng cháo đưa lên miệng hắn.

"Huynh phải ăn nhiều vào để mau chóng khỏe đó. Ta chờ huynh khoẻ lại tiếp tục đến tìm ta." Lạc Thanh Dao nhẹ nhàng khuyến khích.

Lý Minh cảm nhận được thân thể mềm nhẹ nhưng không kém phần mạnh mẽ của Lạc Thanh Dao ôm lấy nửa người trên của hắn, cảm nhận sự ân cần, chu đáo của nàng mà không thể cưỡng lại.

Hắn nhắm mắt lại, để cho những muỗng cháo ngọt ngào trôi qua cổ họng, cảm giác như mọi nỗi đau và khó chịu đang dần tan biến.

"Cảm ơn cô..." Lý Minh thì thầm, ánh mắt dần trở nên ấm áp, nhẹ nhàng hơn.

"Đó là điều ta nên làm mà." Lạc Thanh Dao đáp, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.

"Ta sẽ ở bên cạnh huynh cho đến khi huynh khỏe lại hoàn toàn mới thôi."

Những phút giây đó trôi qua thật yên bình. Trong lòng Lý Minh, cảm giác hạnh phúc đan xen với nỗi lo lắng.

Hắn biết rằng sự quan tâm của nàng đã làm cho cảm giác ốm đau trở nên nhẹ nhàng hơn.

Hắn không chỉ cảm thấy biết ơn, mà còn nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho nàng đã sâu đậm hơn rất nhiều.

Thời gian trôi qua chậm chạp trong căn phòng, và những câu chuyện giữa hai người dần làm tan biến những lo âu.

Lạc Thanh Dao kể cho Lý Minh nghe về buổi họp chợ hôm nay, những chuyện mà khách hàng buổi sáng đã cùng nàng nói, và cả những câu chuyện vui nhộn mà nàng nghe thấy.

Nàng muốn làm cho hắn quên đi nỗi khó chịu do cơn bệnh gây ra.

Nhìn thấy nụ cười dần hiện trên môi Lý Minh, trái tim nàng như được xoa dịu.

Lạc Thanh Dao nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho hắn không chỉ đơn thuần là tình bạn.

Những khoảnh khắc bên cạnh hắn luôn mang đến cho nàng cảm giác ấm áp, gần gũi và an toàn.

Dần dần, không khí trong phòng trở nên thoải mái hơn.

Những lo lắng dường như tan biến, và Lý Minh nhận ra rằng dù cho cuộc sống có khó khăn, có những người quan tâm đến mình như Lạc Thanh Dao thì mọi thứ đều có thể vượt qua.

Nàng chính là ánh sáng, là niềm hy vọng trong những ngày đen tối nhất của hắn.

Khi ánh sáng cuối ngày dần tắt, và những vì sao bắt đầu lấp lánh trên bầu trời, Lạc Thanh Dao vẫn kiên nhẫn ở bên cạnh Lý Minh, đọc cho hắn nghe những câu chuyện từ những quyển sách cũ.

Giọng nói của nàng như một bản nhạc êm dịu, giúp hắn quên đi nỗi đau và mệt mỏi.

Hắn cảm thấy mình không còn đơn độc trong những ngày tháng khó khăn này, và điều đó khiến hắn cảm thấy mãn nguyện hơn bao giờ hết.

Một lúc sau Lý Minh dần thϊếp đi, cảm nhận được hơi thở đều đặn của hắn, Lạc Thanh Dao đặt quyển sách xuống rồi khẽ chạm tay lên trán hắn.

Thật thần kỳ, hắn hạ sốt rồi. Nàng mừng rỡ vì hắn đã tốt lên nhanh như vậy.

Lạc Thanh Dao nhẹ nhàng ngồi xổm bên chiếc giường rồi ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt Lý Minh.

Không biết vì sao, nàng cảm thấy nàng có thể làm điều này liên tục không chán.

Một lúc sau Lạc Thanh Dao nhẹ đứng dậy, nàng khẽ mở cửa rồi đóng lại không để phát ra tiếng động ảnh hưởng đến Lý Minh rồi ra ngoài.

Khi ra ngoài, nàng thấy bố mẹ Lý Minh vẫn còn ngồi ở đấy.

"Lý Minh đã gần hết sốt rồi ạ. Cháu đã cho huynh ấy uống thuốc và ăn cháo rồi, ngủ một giấc đến sáng mai là khỏi hẳn. Hai bác cứ yên tâm đi ạ." Lạc Thanh Dao nói.

Bố mẹ Lý Minh thấy nàng nói vậy liền rất cảm động mà nói:

"Thật tốt quá! Cảm ơn con nhé. Cảm ơn vì con luôn ở đây ngay cả những lúc Lý Minh nó bị bệnh."

"Không có gì đâu ạ. Huynh ấy là bạn con mà, chăm sóc bạn bè là điều tất nhiên rồi." Lạc Thanh Dao nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi từ tốn nói.

"Thôi đã muộn rồi, con xin phép về đây ạ. Con chào hai bác ạ." Lạc Thanh Dao chào.

"Con về cẩn thận nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe đó, đừng để bị ốm như Lý Minh." Bố mẹ Lý Minh tiễn nàng trở về.

Lạc Thanh Dao cảm thấy vô cùng ấm áp trước những lời chào thân thương của họ, như bố mẹ nàng vậy.

Trên đường trở về, Lạc Thanh Dao cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm vui và sự nhẹ nhõm.

Đêm đã buông xuống, ánh trăng chiếu rọi qua những tán cây, tạo ra những bóng đổ lung linh trên mặt đất.

Mặc dù đêm tối và lẻ loi, nàng không cảm thấy cô đơn hay sợ hãi.

Nàng mỉm cười khi nghĩ về Lý Minh, về sự bình yên và an lành mà hắn mang lại cho nàng.

Khi trở về nhà, Lạc Thanh Dao chưa thể ngủ ngay.

Thay vào đó, nàng ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài và suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.

Hình ảnh Lý Minh nằm trên giường, nụ cười yếu ớt nhưng chân thành của hắn khi nàng chăm sóc cho hắn, tất cả đều hiện lên trong tâm trí nàng.

Nàng cảm thấy hạnh phúc khi có thể làm điều gì đó cho hắn, và cảm giác đó thật đặc biệt.

‘Có lẽ, tình cảm này ngày càng lớn lên trong ta.’ Lạc Thanh Dao thầm nghĩ.

Lý Minh không chỉ là một người bạn tri kỷ, mà còn là một người mà nàng muốn chăm sóc, muốn thấy hắn hạnh phúc.

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu sáng khắp nơi, Lạc Thanh Dao dậy sớm hơn mọi ngày.

Nàng quyết định làm một chút đồ ăn để mang đến cho Lý Minh, như một món quà nhỏ cho sự hồi phục của hắn.

Nàng chuẩn bị một bát cháo nóng hổi, thêm vào đó là một chút rau xanh và thịt băm.

Nàng muốn hắn cảm nhận được tình cảm của mình qua từng miếng ăn.

Khi đến nhà Lý Minh, nàng cảm thấy hồi hộp.

Bước vào bên trong, nàng thấy bố mẹ hắn đang đứng ở bếp, vẻ mặt họ thể hiện sự lo lắng và mừng rỡ khi nhìn thấy nàng.

"Chào con, Thanh Dao. Lý Minh đã tỉnh dậy và đang ăn cháo. Như con nói, nó đã khoẻ lên rồi đấy." Mẹ Lý Minh nói, giọng bà tràn ngập niềm vui.

"Thật tốt quá!" Lạc Thanh Dao cười nhẹ.

"Con cũng chuẩn bị thêm một ít cháo cho huynh ấy đây, mong là huynh ấy thích."

Nàng đặt bát cháo lên bàn, rồi bước vào phòng Lý Minh.

Hắn đang ngồi dậy, trông có vẻ vẫn còn hơi yếu nhưng nụ cười trên môi hắn khiến nàng thấy nhẹ lòng.

"Thanh Dao!" Lý Minh thốt lên, ánh mắt hắn sáng rực.

"Cô đến rồi. Ta vừa mới tỉnh dậy và thấy tốt hơn rất nhiều rồi đấy!"

Lạc Thanh Dao ngồi bên cạnh hắn, nắm lấy tay hắn một cách tự nhiên.

"Ta mang cho huynh thêm một ít cháo. Ăn thật nhiều vào nhé, rồi nhanh khỏe lại.”

Lý Minh nhìn bát cháo, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.

"Cảm ơn cô nhé, ta thật sự rất thích!" Vương Thiên nói, ánh mắt tràn đầy biết ơn và cảm động.

"Không cần khách sáo. Đây là điều ta muốn làm mà." Lạc Thanh Dao nhẹ nhàng đáp, cảm thấy tim mình đập mạnh.

Khoảnh khắc này, cả hai đều cảm nhận được sự gần gũi và kết nối đặc biệt.