Quyển 3 - Chương 10: Hồ Ly Bất Diệt: Khúc Tráng Ca Hoà Bình

Giữa màn đêm, khi mọi âm thanh đều im ắng, chỉ còn vang vọng lại tiếng gió rít qua cành cây xào xạc.

Không gian xung quanh Lạc Thanh Dao và Vương Thiên tựa như đang ngưng đọng.

Trong phút giây đó, chỉ có hai người, chỉ có ánh sáng dịu dàng của trăng và cái bóng của chính họ chạm vào nhau.

Lạc Thanh Dao nhìn vào mắt Vương Thiên, đôi mắt trong sáng nhưng chứa đựng một quyết tâm không thể lay chuyển.

Đôi mắt Vương Thiên sắc vàng như ngọn lửa ẩn chứa mọi cảm xúc của hắn.

Giờ đây chỉ còn nỗi đau cùng sự mất mát không thể nói thành lời.

Từng giây phút hắn nhìn nàng, hắn đều cảm nhận được rằng thời gian dường như không còn nhiều nữa.

Hắn muốn níu giữ, muốn dừng lại khoảnh khắc này mãi mãi, để nàng không phải rời xa.

Nhưng hắn biết, ý chí và lý tưởng của Lạc Thanh Dao, sức mạnh và mục đích của nàng vượt xa hơn những mong muốn nhỏ bé của hắn.

Lạc Thanh Dao khẽ chạm lên khuôn mặt Vương Thiên.

Đôi tay nàng như mang theo ánh sáng dịu dàng của vầng trăng, bao bọc hắn.

"Vương Thiên..." Nàng gọi tên hắn, từng chữ như một khắc vào sâu trong linh hồn hắn.

Vương Thiên cảm nhận được, mỗi tiếng nàng nói đều chất chứa cả tình cảm và sự dứt khoát.

Từng lời, từng chữ như muốn khắc sâu hình bóng nàng vào tâm khảm hắn.

Như muốn để lại một vết tích không bao giờ phai mờ.

"Đại nhân..." Vương Thiên nghẹn ngào thốt lên, giọng run run như muốn níu kéo lấy nàng.

Nhưng cũng mang theo một chút bất lực khi hắn nhận ra rằng không có cách nào có thể giữ nàng lại được.

"Thần không muốn Người rời xa... Không muốn... Không muốn..." Từng lời nói vụn vỡ như xé nát trái tim hắn.

Hắn cố gắng kìm nén cảm xúc.

Nhưng đôi mắt sắc vàng của hắn không thể giấu đi được nỗi đau tận cùng trong lòng.

Lạc Thanh Dao nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn hắn với ánh mắt đầy yêu thương nhưng kiên định.

"Ngươi đã làm rất tốt, Vương Thiên. Ngươi đã mang lại hòa bình cho thế giới này, đã lan tỏa lý tưởng của ta đến khắp nơi."

"Ta... Rất tự hào về ngươi." Nàng tiến lại gần hắn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán hắn.

Cảm giác từ đôi môi nàng truyền đến khiến tim Vương Thiên đập mạnh.

Nhưng đồng thời cũng đau đớn vì hắn biết đó là một nụ hôn tạm biệt, là dấu chấm hết cho tất cả.

Trong giây phút ngắn ngủi đó, một dòng năng lượng ấm áp từ Lạc Thanh Dao lan tỏa, truyền vào cơ thể Vương Thiên.

Khiến hắn cảm nhận được không chỉ sức mạnh của nàng mà cả ý chí và niềm tin mà nàng đã dành cho hắn.

Đôi mắt vàng ròng của Vương Thiên ngấn nước.

Từng giọt nước mắt rơi xuống như biểu hiện của một nỗi đau không thể chịu đựng.

Hắn muốn ôm lấy nàng, muốn giữ nàng lại.

Nhưng năng lượng của Lạc Thanh Dao đang cách ly hắn, đẩy hắn ra xa khỏi vòng ánh sáng bao quanh nàng.

"Đừng... Làm ơn... Đừng đi..." Giọng hắn vỡ òa.

Từng lời như vỡ ra từ trái tim tan nát, vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

Lạc Thanh Dao chỉ khẽ lắc đầu.

Giọng nói vang lên nhẹ nhàng nhưng mang theo âm hưởng của một quyết tâm kiên định:

"Đừng lo lắng... Ngươi sẽ không bao giờ mất đi ta..." Giọng nàng như vọng lại từ một nơi xa xăm.

Ánh sáng quanh nàng càng lúc càng rực rỡ, khiến bóng dáng nàng trở nên mờ ảo như làn sương ẩn.

"Ta sẽ luôn ở bên ngươi, trong niềm tin và lý tưởng hòa bình mà ngươi đã thấm nhuần."

"Hãy tiếp tục bảo vệ thế giới này... Vì nó... Vì ta..."

Vương Thiên lặng đi, hắn cảm nhận được Lạc Thanh Dao đang rời xa hắn mãi mãi.

Sự bất lực, nỗi đau đớn và tình yêu sâu sắc hòa lẫn, tạo thành một cảm giác vô cùng đè nén.

Giọng hắn nghẹn ngào cất lên lần cuối:

"Xin... Cho phép ta được biết đến cái tên thực sự của Người... Được không, chỉ một lần thôi, chỉ một lần..."

Hắn biết, Lạc Thanh Dao không phải người của thế giới này.

Mà là một tồn tại cao cả hơn.

Một linh hồn vĩnh hằng đang gánh vác một sứ mệnh lớn lao mà không ai có thể ngăn cản được.

Hắn muốn biết đến tên thật của nàng, như một dấu ấn sâu sắc nhất trong trái tim.

Lạc Thanh Dao lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn và sự quyết tâm không thể thay đổi.

"Được... Nhớ kỹ... Tên ta là..."

"Lạc... Thanh... Dao..."

Những âm thanh nhẹ nhàng nhưng đọng lại trong lòng Vương Thiên một vết khắc mãi mãi.

Ánh sáng bùng lên mạnh mẽ, bao trùm toàn bộ không gian.

Hắn chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng nàng nhòa đi tan biến vào hư không.

Hắn ngã khuỵu xuống, ánh mắt nhìn trân trân vào khoảng không trống rỗng trước mặt.

Trong cơn đau đớn cùng cực, Vương Thiên lặp đi lặp lại cái tên nàng như một kẻ điên.

"Lạc Thanh Dao, Lạc Thanh Dao, Lạc Thanh Dao, Lạc Thanh Dao, Lạc Thanh Dao... Lạc Thanh Dao!"

Những tiếng gọi vang vọng trong đêm tối, phản chiếu nỗi mất mát trào dâng không thể ngừng lại.

Hắn không thể tin rằng nàng đã rời đi.

Nhưng hắn biết, nàng đã giao phó lại sứ mệnh của mình cho hắn.

Và hắn phải mạnh mẽ để tiếp tục con đường nàng đã chọn.

Đúng lúc đó, một viên ngọc màu xanh dương hình trăng khuyết lấp lánh xuất hiện trước mặt hắn.

Tỏa ra một luồng năng lượng bao la và bí ẩn, như nàng vậy.

Vương Thiên cúi xuống, nâng viên ngọc lên trong tay, cảm nhận được hơi ấm của Lạc Thanh Dao còn đọng lại.

Dòng năng lượng từ viên ngọc không chỉ là sức mạnh, mà còn là một phần linh hồn của nàng.

Như một sự hiện diện sâu sắc vẫn còn tồn tại bên cạnh hắn.

Khi năng lượng từ viên ngọc lan tỏa khắp cơ thể.

Đôi mắt vàng sắc lẹm của Vương Thiên lóe lên tia sáng thần kỳ, như thấy được tất cả những gì nàng từng thấy.

Đôi cánh của hắn dần hiện lên những đường sáng thanh khiết, hòa lẫn sức mạnh từ nàng vào từng hơi thở của hắn.

Trong khoảnh khắc ấy, một ấn ký thần bí hiện lên trên tay hắn, nhịp đập của nó đồng điệu với trái tim hắn.

Đó là dấu vết cho sức mạnh của Lạc Thanh Dao, là mối liên kết không thể đứt đoạn giữa linh hồn và lý tưởng của nàng.

Cảm giác nàng vẫn đang ở bên cạnh, dẫn lối cho hắn trên hành trình dài phía trước.

Vương Thiên đứng giữa khu rừng tĩnh lặng, nâng viên ngọc lên, như thể đang nắm giữ phần còn lại của nàng, một phần tinh túy của Lạc Thanh Dao.

"Ta sẽ bảo vệ hòa bình... Vì nàng..." Giọng hắn vang lên trong sự kiên định và quyết tâm không thể lay chuyển.

Như một lời hứa khắc sâu vào linh hồn.

Đôi mắt hắn rực lên ánh sáng kiên định của một chiến binh thực sự.

Người sẽ trở thành người kế thừa lý tưởng của Vị thần hòa bình vĩnh hằng.

Giờ đây, Vương Thiên không còn là một thủ lĩnh đơn thuần nữa.

Với sức mạnh mà Lạc Thanh Dao để lại, hắn đã trở thành một Thần thú cổ đại mới, bảo vệ hòa bình mà nàng đã hy sinh để gìn giữ.

Viên ngọc xanh tỏa sáng rực rỡ trong tay hắn, như một lời nhắn gửi cuối cùng từ nàng.

Và hắn biết, nàng vẫn sẽ luôn đồng hành cùng hắn trên con đường đầy chông gai sắp tới.

Trong khoảnh khắc đó, hắn hiểu rằng trách nhiệm này là nguyện ước mà Lạc Thanh Dao để lại, một ước nguyện lớn lao và đầy ý nghĩa.

Vương Thiên đứng thẳng như tùng, nhìn về phía chân trời, nơi mà nàng đã biến mất rồi thầm nhủ:

"Ta sẽ tiếp tục con đường nàng đã chọn, Lạc Thanh Dao."

"Dù nàng không còn ở đây nữa, ta vysẽ giữ vững hòa bình, bảo vệ thế giới mà nàng đã hy sinh để gìn giữ."

Lời thề của hắn vang lên như tiếng vọng của niềm tin và ý chí.

Đánh dấu sự khởi đầu của một hành trình mới.

Nơi mà hắn không chỉ là Vương Thiên, mà là hiện thân của hòa bình mà nàng để lại.

Hiện thân của sự hi sinh và tình yêu mà Lạc Thanh Dao đã có.

Trong lòng Vương Thiên, sự tồn tại của nàng không còn chỉ là một tình yêu đơn thuần nữa.

Mà là động lực, là lý tưởng, là ánh sáng soi đường cho hắn trên hành trình dài đầy nguy hiểm này.

Mỗi bước đi, hắn đều sẽ nhớ về những khoảnh khắc bên nàng.

Những lời nàng từng nói, từng hành động kiên cường, từng biểu hiện của nàng khi đứng trước những thử thách khắc nghiệt nhất.

Lạc Thanh Dao không chỉ là một người con gái hắn yêu, mà còn là người hắn kính trọng.

Người đã mở ra cho hắn con đường mới.

Con đường đi tới một thế giới hòa bình.

Một lý tưởng cao cả mà hắn sẵn sàng hy sinh tất cả để đạt được.