Quyển 1 - Chương 3: Tình Kiếp Phàm Nhân

Khi mối quan hệ của cả hai trở thành hai người bạn tâm giao, tri kỷ, họ mời nhau đến chơi khu làng của mình.

Làng của cả hai cách nhau không xa lắm, chỉ cách nhau một đoạn đồi núi mà thôi.

Sáng hôm đó, Lạc Thanh Dao vui vẻ dẫn Lý Minh đến thăm ngôi làng nhỏ bé của nàng.

Khi họ đến nơi, không khí vui tươi của làng tràn ngập xung quanh.

Người dân nơi đây rất thân thiện, luôn nở nụ cười và chào đón Lý Minh như một thành viên trong gia đình.

Họ ngạc nhiên khi thấy Lạc Thanh Dao dẫn theo một người bạn về nhà, và sự hào hứng càng tăng lên khi nghe đến những câu chuyện của hắn.

"Huynh không cần phải lo lắng, mọi người ở đây đều rất tốt bụng thân thiện." Lạc Thanh Dao nói, đôi mắt nàng lấp lánh tự hào về ngôi nhà của mình.

“Họ sẽ yêu thích huynh ngay thôi!”

Và thật vậy, chỉ trong thời gian ngắn, Lý Minh đã cảm nhận được sự ấm áp và thân thuộc nơi đây.

Hắn cùng Lạc Thanh Dao tham gia vào các hoạt động thường ngày của người dân, từ việc thu hoạch mùa màng đến những buổi trò chuyện vui vẻ bên những bữa cơm giản dị nhưng đầy tình thương.

Sau một thời gian vui vẻ ở làng của Lạc Thanh Dao, Lý Minh quyết định dẫn nàng về thăm ngôi làng của mình.

Khi đến nơi, người dân ở đây tuy ít hơn nhưng cũng chào đón nàng nồng nhiệt.

Họ nghe Lý Minh kể về Lạc Thanh Dao, và sự hào hứng lại bùng lên khi biết được nàng là một người con gái xinh đẹp và tài giỏi.

Khi vào nhà, bố mẹ Lý Minh đón tiếp Lạc Thanh Dao với sự nồng nhiệt.

Dù nhà họ không khá giả, nhưng tình cảm của họ dành cho con trai và bạn bè là vô giá.

Lạc Thanh Dao với sự dịu dàng và tinh tế khiến bố mẹ Lý Minh rất vui mừng.

Họ cảm nhận được sự chân thành trong cách nàng trò chuyện và quan tâm đến gia đình họ mà không ngại ngần trước hoàn cảnh khó khăn của họ.

"Con trai, con tìm được một người bạn tri kỷ đáng giá thật đấy." Mẹ Lý Minh nói với giọng ấm áp, đôi mắt ánh lên niềm tự hào.

Bố Lý Minh gật đầu tán thành, mỉm cười nhìn Lạc Thanh Dao như con gái ruột trong nhà mình.

Lạc Thanh Dao cảm nhận được tình cảm và sự ủng hộ từ gia đình Lý Minh.

Nàng rất trân trọng những khoảnh khắc này, bởi vì nó không chỉ là sự kết nối giữa hai gia đình mà còn là sự mở rộng của tình bạn giữa nàng và Lý Minh.

Cảm giác thân thuộc này như một ngọn lửa ấm áp, khiến lòng nàng tràn ngập hạnh phúc.

Thời gian cứ thế trôi qua, và mỗi lần họ đến thăm nhau, mỗi lần trở về làng, cả hai đều nhận ra rằng mối quan hệ của họ đã trở nên khăng khít hơn bao giờ hết.

Họ không chỉ là bạn bè, mà còn là những người đồng hành, cùng nhau vẽ nên những giấc mơ và hy vọng cho tương lai.

Một ngày nọ, khi đang trên đường trở về nhà.

Đường về nhà phải lên núi và băng qua một cánh rừng, Lạc Thanh Dao thấy Lý Minh đang ngồi dưới một gốc cây cổ thụ đọc sách.

Hắn say sưa đọc sách, chú ý vào từng trang sách mà không quan tâm đến thế giới xung quanh.

Hắn không hề nhận ra sự hiện diện của Lạc Thanh Dao, một chút ánh sáng chiếu lên người nàng, tạo nên một vòng hào quang quanh đấy, khiến nàng như một nữ thần hạ phàm xuống trần gian vậy.

Không biết từ đâu, một làn gió nhẹ khẽ thổi làm tung bay những sợi tóc mềm mại của nàng, hòa cùng ánh nắng ấm áp rơi trên mái tóc đen dài, khiến nàng như tỏa sáng giữa khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp.

Nàng mặc một chiếc váy màu trắng tinh khiết, với những đường nét đơn giản nhưng thanh lịch, làm tôn lên vóc dáng thanh thoát và đôi chân thon dài.

Chiếc váy nhẹ nhàng bay bổng theo từng cơn gió, tạo cảm giác như nàng vừa bước ra từ một câu chuyện cổ tích vậy, khiến người khác không thể rời mắt khỏi nàng được.

Lạc Thanh Dao không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn Lý Minh từ xa, nụ cười dịu dàng thoáng nở trên môi hồng.

Ánh mắt nàng dừng lại trên đôi tay hắn đang lật từng trang sách, một sự điềm tĩnh và say mê hiện rõ lên trên khuôn mặt hắn.

Nàng cảm nhận được sự thu hút sâu sắc từ hắn, nhưng cũng không hề nhận ra rằng, chính nàng, với vẻ rạng ngời và thanh thoát của mình đang thu hút sự chú ý của không gian xung quanh, khiến nó như chậm lại tỏ lòng thành kính với nét đẹp của nàng vậy.

Lý Minh, như cảm nhận được một điều gì đó khác lạ, bất giác ngẩng đầu lên.

Qua trang sách, đôi mắt hắn ánh lên hình bóng nàng, và trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại.

Hắn ngẩn người, đôi mắt mở to khi nhìn thấy người con gái đứng giữa những tia nắng vàng rực rỡ kia.

Vẻ đẹp của nàng tựa như một giấc mơ – Thánh khiết, tinh khôi và không thuộc về thế giới thực.

Ánh nắng chiếu lên gương mặt nàng, khiến làn da trắng ngần như sương mai càng thêm lấp lánh.

Đôi môi hồng nhạt cong lên nhẹ nhàng, như một lời chào thầm lặng nhưng lại chứa đầy sự quyến rũ.

Trong phút chốc, Lý Minh quên mất quyển sách đang cầm trong tay mình, chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn nàng, lòng trào dâng một cảm giác vừa ngỡ ngàng vừa xao xuyến.

Nàng đẹp đến mức khiến mọi thứ xung quanh trở nên nhạt nhòa, và hắn chỉ còn biết lặng yên, bị cuốn vào vẻ đẹp ấy, như một kẻ tình cờ lạc vào trong thế giới của ánh sáng và mộng ảo.

Lạc Thanh Dao khẽ nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp đầy hiếu kỳ nhìn lại Lý Minh.

Sự im lặng giữa hai người không khiến không gian trở nên ngượng ngùng, mà ngược lại, nó tạo nên một sự kết nối vô hình giữa hai người.

Lý Minh không thể thốt ra lời nào, chỉ có thể để ánh mắt không chịu khống chế mà hướng về phía nàng.

Trái tim hắn đập mạnh hơn, như thể sự hiện diện của nàng đã khuấy động mọi cảm xúc sâu lắng bên trong hắn vậy.

Mỗi cử chỉ của nàng, từ cái nghiêng đầu nhẹ nhàng đến nụ cười thoáng qua trên môi đều làm hắn bối rối đến mức không thể rời mắt.

Lạc Thanh Dao dường như cảm nhận được sự bối rối của Lý Minh.

Nàng bước nhẹ về phía hắn, bước chân mềm mại như lướt trên nền đất.

Mỗi bước đi của nàng đều khiến hắn cảm thấy gần gũi, nhưng cũng làm hắn trở nên hồi hộp đến lạ.

Khi nàng đến gần, ánh sáng từ mặt trời dường như chiếu sáng rực rỡ hơn, bao bọc lấy nàng trong một quầng sáng diệu kỳ.

Cuối cùng, nàng dừng lại trước mặt hắn, đôi mắt ánh lên sự hiếu kỳ và tò mò.

"Huynh đang đọc gì vậy?" Giọng Lạc Thanh Dao vang lên nhẹ nhàng, như tiếng chuông ngân vang trong một buổi chiều yên ả.

Chỉ với vài từ đơn giản thôi, nhưng nó như đánh thức Lý Minh khỏi cơn mộng tưởng mà tưởng chừng như cứ thế chìm đắm mãi không cách nào thoát ra được.

Lý Minh bối rối cúi xuống nhìn cuốn sách trong tay, cảm giác như mọi chữ viết trên trang sách đều bay đi mất vậy.

Hắn vội vàng đáp, giọng nói có chút run nhẹ:

"Chỉ là... Một quyển sách cũ mà thôi." Ánh mắt Lý Minh ngước lên nhìn nàng, ngượng ngùng, nhưng không che giấu nổi sự tôn trọng và cảm xúc kỳ diệu đang trào dâng trong lòng hắn.

Lạc Thanh Dao mỉm cười, nụ cười ấy khiến lòng hắn dịu đi, như một làn gió mát lành vừa thổi qua.

"Có lẽ đó là một cuốn sách hay và thú vị đấy." Nàng nói.

Lý Minh cảm thấy ngượng ngùng, nhưng có chút an tâm hơn bởi sự dịu dàng trong lời nói của Lạc Thanh Dao.

Hắn cúi xuống nhìn lại quyển sách, đôi tay khẽ nắm chặt, như thể nó đang trở thành cầu nối giữa hắn và nàng.

"Đúng vậy, nó viết về những hoài bão và ước mơ, về tương lai mà ta vẫn luôn không ngừng theo đuổi."

Lạc Thanh Dao nhẹ nhàng cúi xuống nhìn quyển sách, gương mặt toả sáng trong ánh nắng chiều.

"Giấc mơ và hoài bão à?" Nàng nhắc lại.

Lý Minh nhìn nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Người con gái trước mặt hắn này không chỉ xinh đẹp mà còn mang trong mình sự điềm tĩnh và chiều sâu mà hắn không ngờ tới.

"Ừm, cô biết đấy. Giấc mơ và hoài bão của ta." Đôi mắt hắn lúc này bừng sáng với niềm đam mê và quyết tâm mà hắn vẫn luôn theo đuổi.

"Ta muốn thi đỗ để làm quan, để thay đổi cuộc đời của chính mình và những người xung quanh. Ta xuất thân nghèo khó, nhưng ta tin rằng, nếu kiên trì theo đuổi, ta có thể đạt được điều đó."

Lạc Thanh Dao không nói gì, nhưng ánh mắt nàng như nói lên tất cả, cổ vũ hắn tiếp tục giãi bày tâm sự của mình.

Cảm nhận được sự yên bình trong bầu không khí giữa họ, Lý Minh tiếp tục, giọng nói trở nên mạnh mẽ hơn:

"Cuốn sách này dạy cho ta một điều rằng, dù cuộc đời có khó khăn đến đâu, chỉ cần có hoài bão và quyết tâm, ta có thể thay đổi số phận. Đó là lý do ta luôn đọc đi đọc lại nó, để luôn tự nhắc nhở bản thân mình rằng không được từ bỏ ước mơ của mình."

Lạc Thanh Dao khẽ gật đầu, nụ cười của nàng trở nên rạng rỡ hơn, như một tia nắng len lỏi qua những tán cây, dịu dàng mà đầy sức sống.

"Huynh rất mạnh mẽ và kiên trì đấy. Không phải ai cũng có đủ dũng cảm để theo đuổi ước mơ của mình đến cùng đâu. Ta tin rằng, với quyết tâm ấy, huynh sẽ đạt được điều mình mong muốn thôi." Lạc Thanh Dao chậm rãi, từ tốn nói.

Lời nói của nàng không chỉ là sự an ủi, mà còn là một lời khích lệ chân thành dành cho Lý Minh.

Ánh mắt Lý Minh sáng lên, trái tim anh như được tiếp thêm lửa bởi sự đồng cảm và thấu hiểu từ nàng.

Lý Minh bất giác hỏi lại:

"Thế còn giấc mơ của cô thì sao?" Hỏi xong, hắn chợt nhận ra là mình đã biết giấc mơ của nàng là gì rồi mà vẫn hỏi.

Lạc Thanh Dao im lặng một lúc, nàng không trách hắn hỏi lại một điều mà hắn đã biết trước đó.

Đôi mắt nàng khẽ hướng về phía xa, nơi những tia nắng cuối cùng của ngày dần tắt sau rặng núi.

"Giấc mơ của ta..." Nàng thì thầm, như thể nói với chính mình.

"Ta chỉ muốn sống một cuộc đời tự do, không bị ràng buộc, có thể đi đến bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì mình muốn. Giúp đỡ mọi người xung quanh bằng tất cả những gì mình có. Nhưng..." Lạc Thanh Dao dừng lại, ánh mắt nhìn lại Lý Minh.

"điều đó có lẽ quá xa vời với cuộc sống hiện tại của ta..."

"Không có giấc mơ nào là quá xa vời cả." Lý Minh đáp, ánh mắt hắn sáng lên với niềm tin và sự quyết tâm thay đổi số phận.

"Ta tin rằng chúng ta có thể đạt được những gì mình khao khát, miễn là không bỏ cuộc."

Lời nói của Lý Minh làm Lạc Thanh Dao hơi bất ngờ. Nàng nhìn sâu vào ánh mắt hắn, một thứ gì đó trong tim khẽ rung động.

Sự chân thành và niềm tin vào cuộc sống mãnh liệt của Lý Minh khiến nàng cảm thấy có chút gì đó ấm áp, như thể gặp được một tâm hồn đồng điệu vậy.

"Huynh thật sự rất kiên định đó." Lạc Thanh Dao mỉm cười, nụ cười mang theo chút ấm áp và dịu dàng.

"Ta chúc huynh sẽ đạt được tất cả những gì mình mong muốn."