Lạc Thanh Dao đứng giữa không trung, cảm nhận được nguồn sức mạnh dồi dào, khổng lồ chảy dọc trong cơ thể mình, và nàng không hề ngạc nhiên.
Thay vào đó, nàng bình thản đón nhận sự thật rằng mình đã trở về, dù trước đó nàng đã biến mất trong quá trình chữa trị cho Vương Thiên.
Nàng biết rõ sức mạnh của mình không chỉ nằm ở bản thân mà còn đến từ tư tưởng hòa bình, từ khát vọng an yên của toàn bộ sinh linh trên thế giới này.
Nàng hiểu rằng, chỉ cần còn hòa bình, nàng sẽ còn tồn tại.
Sự lan tỏa lý tưởng của nàng đã ăn sâu vào tâm trí của nhiều tộc đàn.
Đặc biệt là nhờ công lao của Vương Thiên, người đã không ngừng truyền bá tư tưởng ấy khắp nơi.
Hành trình dài và những nỗ lực của Vương Thiên đã giúp nhiều tộc từ bỏ chiến tranh, chọn con đường hòa bình và dần dần, ngọn lửa chiến tranh tắt đi trong lòng nhiều người.
Nhưng điều quan trọng hơn cả là trong tiềm thức của mọi sinh vật trên thế giới, kể cả những kẻ từng đắm mình trong máu lửa đều khát khao một cuộc sống không có chiến tranh, không còn mất mát và đau thương.
Chính niềm tin và khát vọng đó đã nuôi dưỡng sức mạnh của Lạc Thanh Dao, khiến nàng trở thành hiện thân của hòa bình bất diệt.
Vì vậy, dù thân thể nàng có tan biến, dù thế giới có thay đổi, nàng vẫn sẽ vĩnh viễn tồn tại, bất tử bất diệt cùng lý tưởng của mình.
Khi ánh mắt của Lạc Thanh Dao chạm vào Vương Thiên, một cảm xúc tự hào và vui vẻ tràn ngập trong tâm trí nàng.
Nàng nhìn thấy sự kiên trì, quyết tâm và lòng tận tụy của hắn trong từng bước đi.
Vương Thiên đã không ngừng phát triển và lan tỏa tư tưởng hòa bình của nàng, khiến cho nhiều sinh linh nhận thức rõ giá trị của hòa bình và tìm đến nó với lòng nhiệt huyết dâng trào.
Lạc Thanh Dao cảm nhận được, mặc dù không còn hiện diện bên cạnh hắn nữa, Vương Thiên vẫn luôn giữ trong lòng lý tưởng của nàng, không ngừng nỗ lực để đưa thông điệp ấy đến với thế giới rộng lớn.
Điều này khiến lòng nàng trào dâng một niềm tự hào vô bờ, như thể tất cả những cố gắng của nàng đã được đền đáp.
Khi nàng cất tiếng nói, âm thanh tuy không vang vọng và thần bí như trong rừng nhưng vẫn tràn đầy uy nghiêm, quyền lực.
Tựa như sóng vỗ nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, làm cho lòng người lắng lại.
Mỗi từ nàng phát ra như một phép màu, không chỉ chạm đến trái tim mà còn khắc sâu vào linh hồn của Vương Thiên.
Vương Thiên cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của nàng, như thể nàng đang ôm ấp lấy mọi cảm xúc của hắn, dẫn dắt hắn đi theo con đường mà nàng đã vạch ra.
Giọng nói của Lạc Thanh Dao không chỉ đơn thuần là âm thanh, mà là một sức mạnh, một nguồn cảm hứng khiến Vương Thiên trở nên mạnh mẽ hơn, thôi thúc hắn làm theo những gì nàng chỉ dẫn.
Trái tim, linh hồn, lý tưởng và cảm xúc của hắn đều hướng về người con gái tuyệt vời trước mắt.
Người đã trở thành ánh sáng dẫn đường cho hắn trong cuộc hành trình tìm kiếm hòa bình.
"Hãy tiếp tục sứ mệnh của chúng ta, Vương Thiên." Lạc Thanh Dao nói, mỗi từ phát ra như một nhịp đập của một trái tim.
"Hòa bình cần được gìn giữ và phát triển hơn nữa. Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi, dù là trong linh hồn hay ý chí."
"Ngươi chính là người sẽ mang lý tưởng này đi xa hơn, mạnh mẽ hơn."
Ánh mắt Lạc Thanh Dao sáng lên, như một ngọn đèn rực rỡ giữa đêm tối.
Và Vương Thiên hiểu rằng, dù khó khăn đến đâu, hắn sẽ không bao giờ đơn độc trong cuộc chiến vì hòa bình.
Lạc Thanh Dao nhanh chóng nhận ra Vương Thiên vẫn còn những vết thương chưa lành hẳn, nàng khẽ gọi hắn lại gần.
Trái tim Vương Thiên đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, nhưng hắn vẫn kiên trì bước tới, tự giác quỳ xuống trước mặt nàng.
Trong tâm trí hắn, đứng đối diện với một vị thần cao quý như Lạc Thanh Dao là điều không thể chấp nhận nổi.
Khi Lạc Thanh Dao khẽ chạm tay lên trán Vương Thiên, một cảm xúc kỳ diệu lan tỏa khắp cơ thể hắn.
Hắn suýt nữa mất kiểm soát và chạy vọt đi.
Nhưng cuối cùng, hắn cố gắng kiềm chế được bản thân, không dám làm điều vô lễ trước sự hiện diện thần thánh của nàng.
Một luồng ánh sáng xanh huyền bí chảy vào cơ thể hắn, và ngay lập tức, mọi vết thương của hắn đều lành lại trong chốc lát.
Vương Thiên sửng sốt, cảm giác như bản thân vừa trải qua một phép màu không thể tin nổi.
"Đại nhân, dừng lại..." Vương Thiên vội vàng nói, giọng điệu mang đầy sự lo lắng.
"Sức mạnh mà Người ban cho thần trước đó đã là quá đủ rồi, thần không cần thêm nữa đâu." Nhưng Lạc Thanh Dao chỉ nhìn hắn, ánh mắt nàng ngập tràn sự kiên định và không cho phép cự tuyệt.
Nàng tiếp tục truyền sức mạnh vào trong cơ thể Vương Thiên.
Vương Thiên cảm nhận được nguồn năng lượng dồi dào chảy vào hắn, mạnh mẽ và tươi sáng như chính Lạc Thanh Dao.
Hắn nhận ra rằng, sức mạnh của nàng bây giờ thật vô tận, như một đại dương bao la không thể đo đếm.
Chút sức mạnh cỏn con mà hắn lo lắng là quá nhỏ bé so với cả biển năng lượng rộng lớn trong nàng.
Nàng là Thần thú của Hòa Bình.
Và với tư cách là tín đồ trung thành nhất của nàng, hắn cần phải mạnh mẽ hơn nữa để đối mặt với những kẻ muốn phá hủy hòa bình mà cả hai đã cùng cố gắng xây dựng.
"Ngươi cần sức mạnh này, Vương Thiên." Lạc Thanh Dao nói, giọng nói tràn đầy uy quyền và dịu dàng.
"Để bảo vệ những gì ngươi đã gây dựng, để chống lại mọi thử thách mà ngươi sẽ phải đối mặt trên con đường này."
"Hãy đón nhận nó, và trở thành người dẫn dắt hòa bình cho thế giới."
Sức mạnh của Lạc Thanh Dao dường như chảy vào từng tế bào trong cơ thể Vương Thiên, giúp hắn cảm thấy vững chãi và kiên cường hơn bao giờ hết.
Trong khoảnh khắc này, mọi lo lắng, bất an của hắn dần tan biến, thay vào đó là một niềm tin vững vàng rằng hắn có thể tiếp tục sứ mệnh cao cả của mình.
Vương Thiên cảm thấy tràn đầy năng lượng, không chỉ về thể chất mà còn trong tâm hồn.
Hắn biết rằng đối với hắn, Lạc Thanh Dao mãi là nguồn sức mạnh, là lý tưởng mà hắn sẽ không ngừng theo đuổi.
Hắn cúi đầu, lòng đầy biết ơn và quyết tâm, hứa sẽ không phụ lòng tin của nàng, quyết tâm trở thành chiến binh mạnh mẽ bảo vệ hòa bình mà nàng đã dày công xây dựng.
Lạc Thanh Dao dịch chuyển Vương Thiên về lãnh thổ của hắn, nàng cảm nhận được sự quyết tâm mạnh mẽ trong trái tim hắn.
Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, và trong chớp mắt, không gian xung quanh biến mất.
Vương Thiên cảm thấy một cơn gió nhẹ thoáng qua, và khi cảm xúc trở lại, hắn đã đứng trên lãnh thổ quen thuộc của mình.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn quanh và cảm nhận được sức mạnh mà Lạc Thanh Dao đã ban cho hắn vẫn còn vang vọng trong cơ thể.
‘Ta sẽ trở thành người xứng đáng nhất được đứng bên cạnh Người.’ Vương Thiên thầm hứa với bản thân.
Lòng đầy quyết tâm và khao khát trở thành một chiến binh mạnh mẽ hơn, để xứng đáng đứng bên cạnh nàng.
Sau khi đảm bảo Vương Thiên đã an toàn trở về, Lạc Thanh Dao rời khỏi lãnh thổ của hắn và quay trở lại nơi mà nàng đã chiến đấu với các Thần thú cổ đại.
Nàng tập trung sức mạnh của mình, cảm nhận từng nhịp đập của không gian và nhắm mắt lại.
Nàng bắt đầu dịch chuyển, và trong tích tắc, mọi thứ xung quanh nàng thay đổi.
Nàng biến nơi chiến trường hoang tàn ấy trở về hình dạng như ban đầu, nơi từng là một thảm thực vật tươi đẹp, tràn đầy sức sống.
Cây cỏ nhỏ thở phào nhẹ nhõm, nó đã rất lo lắng cho sự biến mất của nàng.
Nhưng giờ đây khi thấy nàng trở lại, nó cảm thấy tràn đầy niềm vui sướиɠ.
Những cánh hoa nở rộ, cây cối đung đưa trong gió, và một bầu không khí an lành lan tỏa khắp nơi.
Khi mọi thứ đã trở về như ban đầu, Lạc Thanh Dao cảm nhận được sự hài lòng trong lòng.
Nàng biết rằng sức mạnh của hòa bình không chỉ nằm ở bản thân nàng, mà còn được nuôi dưỡng từ lòng mong mỏi của tất cả sinh vật trong thế giới này.
Sau đó, Lạc Thanh Dao quay về khu rừng của mình, nơi mà mọi tộc đàn đang tụ họp, lo lắng về sự vắng mặt của nàng.
Khi nàng xuất hiện, ánh sáng quanh nàng rực rỡ hơn bao giờ hết, và mọi người đều ngẩng đầu nhìn, cảm thấy một sự an tâm lấp đầy không gian.
Lạc Thanh Dao trấn an các tộc đàn, tiếp tục nói về tầm quan trọng của hòa bình và sự cần thiết phải tiếp tục con đường mà họ đã chọn.
Nàng truyền cảm hứng cho họ, khuyến khích mỗi người, mỗi tộc đàn đứng lên và tự tin vào sức mạnh của mình.
Sau khi nói chuyện xong, nàng trở về nơi ở của mình, nơi mà nàng đã dành nhiều thời gian để suy nghĩ và chăm sóc cho lý tưởng hòa bình của mình.
Nàng nhìn ra khung cảnh tươi đẹp bên ngoài, nơi ánh sáng mặt trời chiếu rọi, cảm nhận được sức sống đang tràn đầy quanh mình.
Lạc Thanh Dao biết rằng, cho dù còn nhiều khó khăn phía trước, nàng sẽ không bao giờ đơn độc trên con đường này.
Vì có Vương Thiên, có các tộc đàn, và cả những sinh vật đang khao khát hòa bình ở bên cạnh nàng.
Đột nhiên, những mảnh ký ức sâu trong tiềm thức nàng đều sáng lên rồi dần dần cởi bỏ.
Khi những mảnh ký ức trong tiềm thức Lạc Thanh Dao tất cả đã sáng lên, nàng cảm nhận được một sức nặng khổng lồ tràn ngập trong tâm trí mình.
Những ký ức này như những cơn sóng thần không ngừng đập vào, khiến cho đầu óc nàng choáng váng, đau nhói vô cùng.
Nhưng vì ở trong hình dáng một thần thú, nàng vẫn có khả năng tiếp nhận những ký ức quý giá này.
Nàng không bị nổ tung bởi sức nặng đó, chỉ đơn giản là cảm giác chóng mặt và hoa mắt, như đang lạc vào những cơn gió xoáy của thời gian mà thôi.
Sau một thời gian lâu, cảm giác choáng váng dần dần qua đi, và Lạc Thanh Dao bắt đầu nhớ về những ký ức của hai kiếp trước.
Hình ảnh của Lý Minh với những lời hứa dang dở.
Nụ cười của Trần Dực trong giây phút từ biệt đầy đắng cay, tất cả đều hiện rõ trong tâm trí nàng như những thước phim sống động.
Quan trọng nhất, nàng nhớ ra sứ mệnh mà mình đã quên đi.