Quyển 3 - Chương 2: Thần Thú Hoà Bình

Thế giới này tuy có vẻ ngoài bình yên và tĩnh lặng, nhưng thực chất lại là một nơi chiến tranh thường xuyên xảy ra đầy khốc liệt và chết chóc.

Những cuộc xung đột giữa các thần thú, các tộc đàn dị tộc diễn ra liên tục, họ tranh giành địa bàn, quyền lực, và sự tồn tại của nhau.

Kẻ mạnh là người quyết định tất cả, trong khi kẻ yếu sẽ bị đàn áp và hủy diệt.

Đó là quy luật khắc nghiệt của thế giới này.

Khu rừng này là địa bàn của nàng, đồng thời cũng là nhà của nàng.

Lạc Thanh Dao không thể ngồi yên khi thấy những sinh vật yếu đuối khác bị đe dọa.

Với sức mạnh áp đảo, nàng đã ngăn cản rất nhiều cuộc tấn công từ những kẻ muốn chiếm đoạt nơi mà nàng gọi là nhà.

Nàng không chỉ bảo vệ các tộc đàn hiền lành sống trong rừng mà còn trở thành hình mẫu cho họ, một biểu tượng của sức mạnh và lòng nhân hậu.

Dần dần, Lạc Thanh Dao cảm thấy sức mạnh của mình là vô tận, một nguồn năng lượng khổng lồ dường như không bao giờ cạn kiệt.

Nàng có thể chạy nhanh như vận tốc ánh sáng, nhảy lên cao như mây, và sử dụng những chú pháp quyền năng để chống lại kẻ thù.

Dù cho những kẻ đến để thách thức nàng có mạnh mẽ đến đâu, nàng cũng không bao giờ cảm thấy lo lắng hay e ngại.

Lạc Thanh Dao luôn chỉ muốn bảo vệ khu rừng và những sinh vật nơi đây, mà không phải cướp đoạt hay mở rộng thêm lãnh thổ của những tộc đàn khác nữa.

Lạc Thanh Dao luôn chỉ muốn bảo vệ khu rừng và những sinh vật nơi đây, mà không phải cướp đoạt hay mở rộng thêm lãnh thổ của những tộc đàn khác nữa.

Nàng nhận ra rằng, trong một thế giới đầy chiến tranh và tàn bạo như thế này, sự nhân từ và bảo vệ những kẻ yếu là một điều gì đó rất quý giá và hiếm hoi.

Và nàng vô cùng nguyện ý trở thành điều quý giá và hiếm hoi ấy.

Tuy nhiên, không phải lúc nào nàng cũng dễ dàng chiến thắng.

Một ngày nọ, một bầy thú hung tợn từ xa kéo đến, dẫn đầu là một con thú mạnh mẽ tên là Hắc Hùng, một sinh vật đáng sợ với sức mạnh kinh hoàng.

Hắc Hùng có thể dễ dàng đánh bại bất kỳ đối thủ nào trong tộc của hắn và không ngần ngại tàn sát mọi thứ để đạt được mục đích của mình.

Khi bầy thú tràn vào khu rừng, Lạc Thanh Dao nhận thấy không chỉ bản thân nàng mà cả những sinh vật yếu đuối ở đây đều đang trong tình thế nguy hiểm.

Khi cuộc chiến bắt đầu, Hắc Hùng đã ngay lập tức tấn công một con thỏ nhỏ đang tìm kiếm thức ăn, và nàng không thể đứng nhìn.

Lạc Thanh Dao lập tức nhảy vào, lông tơ trắng muốt của nàng bùng lên như ánh sáng trong đêm tối.

Với sức mạnh và sự nhanh nhẹn của một Cửu Vỹ Hồ Ly, nàng đã sử dụng những đòn tấn công tinh tế và chính xác để bảo vệ con thỏ.

Những chiêu thức nhanh nhẹn của nàng làm cho Hắc Hùng bất ngờ, nhưng đối thủ này cũng không phải dạng vừa.

Hắn bắt đầu phản công với những cú đánh mạnh mẽ hơn, khiến không gian xung quanh trở nên chao đảo, rung chuyển mãnh liệt.

Cuộc chiến giữa họ diễn ra trong tiếng gầm rú và tiếng động hỗn loạn của những cành cây gãy rụng.

Hắc Hùng, với thân hình đen ngòm, đồ sộ và sức mạnh tàn bạo tấn công như một cơn bão.

Những cú đánh của hắn không chỉ mạnh mẽ mà còn mang theo cả sự dã man làm chấn động cả khu rừng.

Nhưng Lạc Thanh Dao không dễ dàng bị khuất phục.

Nàng di chuyển như gió, những bước nhảy uyển chuyển và linh hoạt khiến cho Hắc Hùng không thể bắt kịp.

Lạc Thanh Dao sử dụng một chiêu thức chú pháp nhanh nhẹn, gọi là:

* Sóng Âm *

Tạo ra những sóng năng lượng đẩy lùi Hắc Hùng, làm hắn mất thăng bằng.

Những cú lướt qua của nàng như những vệt sáng lấp lánh, khiến mọi ánh nhìn phải ngước lên và ngưỡng mộ.

Dù bị áp đảo, nàng vẫn giữ vững tâm trí và không để nỗi sợ hãi chiếm lấy mình.

‘Ta sẽ bảo vệ tất cả mọi thứ!’ Đó là động lực duy nhất thúc đẩy Lạc Thanh Dao chiến đấu.

Trong lúc giao tranh, Lạc Thanh Dao chợt nhận ra rằng Hắc Hùng không chỉ đơn thuần là một kẻ thù.

Hắn cũng có lý do riêng trong cuộc chiến này, có thể hắn chỉ muốn bảo vệ lãnh thổ của mình mà thôi.

Nhưng Lạc Thanh Dao không thể tiếp tục đánh nhau được nữa mặc dù nàng còn có thể đánh tiếp.

Bởi cuộc chiến giữa các sinh vật mạnh mẽ sẽ chỉ mang lại sự chết chóc và hủy diệt cho mọi thứ xung quanh.

"Ngừng lại!" Lạc Thanh Dao hét lớn, giọng nói của nàng vang vọng trong không gian.

Hắc Hùng dừng lại một chút, hắn ngạc nhiên bởi sự kiên cường và quyết tâm trong mắt nàng.

Nàng hiểu rằng nếu không dừng lại, sẽ không chỉ có bầy thú mà cả khu rừng này sẽ phải chịu tổn thất nặng nề.

"Chúng ta không nhất định phải gϊếŧ hại lẫn nhau! Khu rừng này có đủ không gian cho cả hai bên!" Lạc Thanh Dao cố gắng kiềm chế sức mạnh của bản thân để không tấn công thêm nữa.

Nàng hy vọng Hắc Hùng có thể nghe thấy lời nói của mình.

Rằng cả hai có thể chung sống hòa bình bên nhau mà không phải có những cuộc chiến đẫm máu nhưng không giải quyết thêm được vấn đề gì cả.

Hắc Hùng nhìn nàng, đôi mắt đen đặc của hắn ngập tràn sự giận dữ và nghi hoặc.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Lạc Thanh Dao cảm nhận được một chút do dự từ hắn.

Nàng tiếp tục thuyết phục:

"Ta không phải kẻ thù của ngươi! Hãy để ta bảo vệ những sinh vật yếu đuối trong khu rừng này, và ta sẽ không cản trở đường đi của ngươi!"

Một khoảng lặng bao trùm giữa hai bên, không khí ngột ngạt đến không thở nổi.

Cuối cùng, Hắc Hùng hạ thấp đầu, gầm gừ một cách không chắc chắn, như thể đang đấu tranh với những cảm xúc mâu thuẫn trong lòng.

Lạc Thanh Dao nhận thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt của hắn, như thể hắn đã quá chán nản với những cuộc chiến không hồi kết này rồi.

"Nếu ngươi có thể thề rằng sẽ không cướp đoạt địa bàn của ta, ta sẽ rút lui." Hắc Hùng cuối cùng cũng nói, giọng nói ồm ồm của hắn vang lên đầy quyền lực nhưng cũng mang theo sự thỏa hiệp.

Lạc Thanh Dao gật đầu, trái tim nàng tràn đầy nhẹ nhõm.

"Ta hứa! Ta sẽ không làm tổn thương đến ngươi hoặc bầy đàn của ngươi. Hãy để khu rừng này là nơi trú ẩn cho tất cả chúng ta!"

Hắc Hùng sau một hồi suy nghĩ, hắn dần dần lui lại và ra lệnh cho tộc đàn hắn lùi xuống, để lại cho Lạc Thanh Dao và những sinh vật trong khu rừng một khoảng lặng bình yên.

Cuộc chiến đã không tiếp tục xảy ra, và khu rừng được bảo toàn, không ai bị thương hay thiệt mạng hết.

Từ hôm đó, Lạc Thanh Dao không chỉ là một Thần thú hộ mệnh mà còn là một sứ giả hòa bình, khôi phục lại sự bình yên cho nơi mình gọi là nhà.

Nàng hiểu rằng sức mạnh của mình không chỉ nằm ở khả năng chiến đấu, mà còn ở khả năng kết nối và tạo dựng hòa bình giữa các sinh vật trong thế giới đầy hỗn loạn này nữa.

Dù cho thử thách vẫn còn đó, Lạc Thanh Dao quyết tâm giữ vững bản tâm của mình.

Không chỉ để bảo vệ khu rừng mà còn trở thành ngọn đuốc sáng cho những sinh vật yếu đuối.

Cho họ thấy một điều rằng, trong một thế giới tàn bạo, lòng nhân từ vẫn có thể dẫn lối cho những cuộc sống mới.

Lý tưởng chung sống hòa bình của Lạc Thanh Dao dần lan rộng khắp lục địa, như một ngọn lửa nhỏ bùng cháy thành phong trào.

Từ khắp nơi, các tộc đàn đã mệt mỏi vì cuộc sống đầy rẫy chiến tranh và tàn phá bắt đầu tìm đến nàng, lắng nghe và cân nhắc về con đường mới.

Những sinh vật mạnh mẽ nhất trong các tộc dị thú đã từng chỉ coi trọng sức mạnh và quyền lực, nay lại bắt đầu tìm kiếm một lối sống yên bình.

Những tộc đàn như Bạch Hổ, Hắc Long từng là những kẻ thống trị tàn bạo và máu lạnh vô cùng, nay cũng dần thay đổi suy nghĩ về lý tưởng hoà bình của Lạc Thanh Dao.

Một số tộc bắt đầu chủ động hòa giải với những kẻ thù cũ, chấm dứt những cuộc tranh giành lãnh thổ và quyền lực kéo dài nhiều thế hệ.

Khu rừng của Lạc Thanh Dao trở thành biểu tượng của hòa bình, nơi mà bất cứ ai cũng có thể tìm được nơi trú ẩn an toàn, dù là kẻ mạnh hay kẻ yếu, tộc đàn lớn hay tộc đàn nhỏ.

Những tộc đàn khác như Ma Viên hay Huyết Lang lại khinh thường lý tưởng này.

Với họ, chỉ có kẻ yếu mới muốn hòa bình.

Họ vẫn tin rằng, trong thế giới của thần thú và dị tộc, chỉ có sức mạnh mới là thứ quyết định tất cả.

Đối với họ, sự thống trị là bản chất của cuộc sống, và bất cứ ai muốn thay đổi điều đó đều là kẻ ngu xuẩn.

"Hòa bình? Chỉ có cái chết mới mang lại hòa bình cho những kẻ yếu đuối thôi!" Thủ lĩnh của tộc Ma Viên chế nhạo khi nghe về lý tưởng của Lạc Thanh Dao.

Nhưng bất chấp sự chế giễu và khinh bỉ ấy, làn sóng hòa bình vẫn được lan tỏa khắp mọi nơi.

Từng tộc đàn nhỏ, từng sinh vật yếu đuối bắt đầu đoàn kết lại với nhau, bảo vệ lẫn nhau và tìm cách chung sống mà không cần phải dùng đến bạo lực.

Một tia sáng hy vọng lóe lên trong thế giới tối tăm này, mở ra một tương lai mà tất cả các tộc đàn, dù mạnh hay yếu, dù lớn hay nhỏ đều có thể cùng tồn tại.

Lạc Thanh Dao đứng giữa cuộc chiến tư tưởng này, nàng cảm nhận được một sự áp lực vô cùng lớn, nhưng cũng đồng thời nhận ra được sức mạnh của lý tưởng mà nàng muốn theo đuổi.

Nàng biết rằng con đường này không hề dễ dàng, và sẽ luôn có những kẻ muốn dập tắt ngọn lửa hòa bình.

Nhưng nàng cũng biết rằng, trong trái tim của nhiều sinh vật trên lục địa, khát khao một cuộc sống không còn chết chóc và hủy diệt đã bùng cháy.

Nàng muốn bảo vệ những trái tim khao khát hoà bình ấy.

Và thế là, giữa dòng hỗn loạn, khu rừng của Lạc Thanh Dao trở thành ngọn hải đăng soi sáng, dẫn đường cho những sinh vật mong muốn một tương lai tốt đẹp hơn.

Không ai không biết đến nàng, Thần thú cổ đại, Cửu Vỹ Hồ Ly.

Họ đến với nàng, theo chân nàng, không phải vì nàng mạnh mẽ nhất.

Mà vì nàng đã dám tin vào điều tưởng chừng như không thể xuất hiện trong một thế giới đầy xám xịt như thế này:

Hòa bình, trong một nơi đầy bạo lực vẫn có thể tồn tại.