Quyển 1 - Chương 2: Tình Kiếp Phàm Nhân

Khi Lý Minh tiếp tục đi dạo qua những gian hàng khác, hình ảnh của Lạc Thanh Dao vẫn in sâu trong tâm trí hắn.

Nụ cười của nàng như một ánh sáng dẫn đường, khơi dậy trong lòng hắn những ước mơ và hy vọng mới.

Hắn không thể không nghĩ rằng cuộc sống của mình đã bắt đầu thay đổi kể từ giây phút đó, và mối liên kết giữa hai người có thể sẽ mở ra một chương mới trong cuộc đời hắn.

Mỗi lần nghĩ đến nàng, một cảm giác ấm áp lại len lỏi trong lòng Lý Minh.

Hắn biết rằng mình sẽ quay lại quầy hàng của nàng, không chỉ vì những sản phẩm đẹp đẽ, mà còn vì chính người con gái tuyệt vời đang đứng đó, chờ đợi hắn trở lại.

Những ngày sau đó, Lý Minh dành hầu hết thời gian rảnh rỗi để xuống chợ, không chỉ để đọc sách mà còn để ghé qua quầy hàng của Lạc Thanh Dao.

Hắn như bị cuốn hút bởi sự dịu dàng và tinh tế của nàng. Mỗi lần gặp nhau, hai người lại trò chuyện vui vẻ về những cuốn sách, về cuộc sống, và những ước mơ tương lai.

Quầy hàng của Lạc Thanh Dao luôn bày biện những sản phẩm mới lạ và bắt mắt.

Nàng không ngần ngại chia sẻ những câu chuyện thú vị về ý nghĩa từng món hàng, từ những chiếc bình gốm xinh xắn đến những món đồ thủ công mỹ nghệ đầy màu sắc.

Lý Minh lắng nghe với sự chăm chú, cảm nhận được sự say mê của nàng trong từng câu chuyện.

"Cô đã làm món đồ này như thế nào?" Lý Minh hỏi một lần khi đứng trước một chiếc đèn l*иg được làm bằng giấy màu rực rỡ.

"Ôi, đây là một kỷ niệm đặc biệt!" Lạc Thanh Dao cười tươi.

"Ta đã học cách làm nó từ bà của mình. Mỗi chiếc đèn đều mang một chút tình yêu và tâm huyết của ta."

Lý Minh cảm thấy những câu chuyện của nàng không chỉ đơn thuần là những lời nói.

Chúng như những sợi dây liên kết giữa hai tâm hồn, khiến hắn ngày càng cảm thấy thân thiết với Lạc Thanh Dao hơn.

Hắn cảm thấy mình thật may mắn khi có được những khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy.

Thời gian trôi qua, tình cảm giữa hai người dần trở nên sâu sắc hơn.

Họ chia sẻ những ước mơ, những lo âu về cuộc sống, và đôi khi chỉ là những khoảnh khắc im lặng nhưng đầy ý nghĩa.

Lạc Thanh Dao không chỉ là một người con gái có lý tưởng và ước mơ, mà nàng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Lý Minh.

Hắn luôn cảm thấy phấn chấn mỗi khi chuẩn bị đến thăm nàng.

Một buổi chiều, khi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi qua những tán cây, Lý Minh quyết định sẽ tặng Lạc Thanh Dao một món quà nhỏ.

Hắn muốn thể hiện lòng tôn trọng và yêu quý của mình dành cho nàng.

Hắn tìm kiếm một chiếc vòng tay nhỏ xinh được làm từ những viên đá lấp lánh, như ánh mắt của nàng.

Hắn hy vọng rằng món quà này sẽ mang đến cho nàng niềm vui và may mắn.

Khi Lý Minh đến quầy hàng hôm đó, lòng hắn tràn đầy hồi hộp và mong đợi.

Hắn nhìn thấy Lạc Thanh Dao đang bận rộn sắp xếp hàng hóa, nhưng nụ cười của nàng khi thấy hắn đã khiến mọi lo lắng đều tan biến theo mây bay.

"Hôm nay huynh đến sớm thật đấy." Lạc Thanh Dao nói, ánh mắt sáng trong và lung linh.

"Ta có một món quà muốn dành cho cô." Lý Minh nói, trái tim vừa hồi hộp vừa đập liên hồi, tay run run đưa chiếc vòng tay ra.

Khuôn mặt Lạc Thanh Dao bỗng nhiên bừng sáng, nàng nhận lấy món quà với sự ngạc nhiên và hạnh phúc.

"Cảm ơn huynh nhé. Đây là một món quà rất đặc biệt đó." Lạc Thanh Dao cười, lòng tràn ngập niềm vui và phấn chấn.

Lý Minh luôn dành cho nàng những bất ngờ nhỏ, những điều ấy luôn khiến nàng cảm thấy rất ấm áp và được tôn trọng.

Khoảnh khắc đó, hai người cùng nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng những cảm xúc sâu sắc hơn cả những lời nói.

Một sự kết nối tinh tế, mạnh mẽ giữa hai tâm hồn, như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, đã bắt đầu hình thành từ những khoảnh khắc giản dị và đẹp đẽ đó.

Hai người bắt đầu trò chuyện với nhau nhiều hơn, tạo nên một mối quan hệ chặt chẽ.

Một ngày nọ, khi trời nắng quá gắt, Lạc Thanh Dao mời Lý Minh vào trong quầy hàng của mình để tránh cái nóng.

Lý Minh ngoan ngoãn theo sau, lòng đầy háo hức.

Bên trong quầy, không khí mát mẻ và thoải mái, các món hàng được sắp xếp gọn gàng, tạo nên một không gian ấm cúng.

Ánh sáng dịu dàng từ những chiếc đèn l*иg treo cao chiếu xuống, khiến mọi thứ trở nên lung linh.

Lạc Thanh Dao rót cho hắn một chén trà xanh mát lạnh, ánh mắt nàng sáng ngời khi thấy Lý Minh thưởng thức.

"Hương vị trà này thật tuyệt vời." Lý Minh nói, vừa nhấp từng ngụm trà xanh vừa ngắm nhìn những món đồ xinh xắn quanh quầy.

"Cô làm trà này như thế nào?" Lý Minh hỏi.

Mỗi món đồ Lạc Thanh Dao làm đều vô cùng chi tiết và tinh xảo, như thể nàng đều đặt cả trái tim và tình yêu của mình vào quá trình tạo ra nó vậy.

Ngay cả ly trà xanh trong tay hắn cũng có mùi vị thơm ngọt khác xa hơn so với những lần hắn từng uống.

"Đó là bí quyết gia truyền của nhà ta." Lạc Thanh Dao trả lời.

“Ta đã học cách pha trà từ mẹ mình. Hương vị của nó mang lại cho ta rất nhiều kỷ niệm đẹp.”

Họ bắt đầu chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống của mình.

Lý Minh kể về ước mơ trở thành quan, mong muốn thay đổi số phận của gia đình mình và giúp đỡ những người xung quanh.

Hắn nói về những buổi học, những bài thi khó khăn nhưng tràn đầy hy vọng.

"Ta muốn có thể học hỏi thật nhiều điều, để không chỉ thay đổi cuộc sống của mình mà còn tạo ra những điều tốt đẹp cho nơi này." Lý Minh thổ lộ, ánh mắt đầy quyết tâm.

Ngược lại, Lạc Thanh Dao chia sẻ về cuộc sống giản dị của nàng và nơi thôn làng nàng.

"Bố mẹ ta chẳng may qua đời trong một cơn bệnh nặng." Lạc Thanh Dao bắt đầu kể chuyện, ánh mắt nàng trở nên xa xăm khi nhớ về những chuyện cũ cùng nỗi buồn thoáng qua.

"Ta đã không ngừng tìm kiếm các loại thảo dược khắp nơi và các quyển sách y dược để hiểu hơn về cách chữa bệnh cho họ." Nàng nói tiếp.

"Nhưng dù cho những nỗ lực không ngừng nghỉ của ta, ông trời vẫn nhẫn tâm cướp đi người nhà ta." Nỗi buồn dần lớn hơn trong ánh mắt Lạc Thanh Dao.

"Từ đấy, ta tự thầm nhủ rằng sẽ quyết tâm học tập về y dược nhiều hơn để có thể cứu chữa cho thật nhiều người, để họ không phải chịu nỗi đau như ta nữa." Ánh mắt Lạc Thanh Dao nhanh chóng trở nên rực sáng và kiên định.

"Bên cạnh đó, mặc dù cuộc sống không dễ dàng, nhưng ta luôn tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ nhặt."

"Những buổi sáng bình yên, những tiếng chim hót vang vọng hay những buổi chiều cùng bạn bè làm đồ thủ công... Tất cả đều là những khoảnh khắc đáng quý.” Giọng nói Lạc Thanh Dao trở nên nhẹ nhàng hơn khi nói về những điều tuy nhỏ nhặt nhưng lại chứa đựng một sức nặng lớn lao trong lòng nàng.

Đứng trước những lời tâm sự chân thành của Lạc Thanh Dao, Lý Minh cảm thấy lòng mình nhói lên.

Hắn không muốn nhìn thấy nỗi buồn xuất hiện trong ánh mắt nàng thêm một lần nào nữa.

Hắn chỉ muốn thấy nàng được sống tốt với nụ cười luôn nở trên môi.

"Lạc Thanh Dao." Lý Minh bắt đầu nói, giọng nói ấm áp nhưng đầy quyết tâm.

"Ta sẽ luôn bên cạnh cô. Cô không đơn độc trong cuộc sống này. Hãy để ta chia sẻ gánh nặng này cùng cô."

Lạc Thanh Dao nhìn thẳng vào mắt hắn, sự ấm áp và lòng chân thành trong ánh nhìn của Lý Minh khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nàng nhận ra rằng nàng không còn phải gánh chịu nỗi đau một mình nữa, mà còn có người sẵn lòng cùng nàng vượt qua.

"Cảm ơn huynh." Lạc Thanh Dao nói, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng tràn đầy cảm kích.

"Ta biết rằng vẫn có nhiều người như huynh sẽ luôn ủng hộ ta mà, và điều đó thật quý giá." Nụ cười của nàng trở lại, nhẹ nhàng nhưng ấm áp, như ánh nắng xuyên qua tán lá.

Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều hiểu rằng cuộc sống không chỉ là những nỗi đau và mất mát, mà còn là tình bạn, sự sẻ chia và những khoảnh khắc ý nghĩa bên nhau.

Họ cùng nhau quyết tâm hướng về tương lai, nơi mà những ước mơ và hoài bão có thể trở thành hiện thực.

Thời gian trôi qua mà không ai để ý, cả hai đều đắm chìm trong những câu chuyện của nhau, không ngừng hỏi han và khám phá về cuộc sống của đối phương.

Họ cảm nhận được sự đồng điệu trong tâm hồn, như thể cả hai đã tìm thấy một nửa của chính mình.

"Huynh có bao giờ nghĩ về cuộc sống trong tương lai không?" Lạc Thanh Dao hỏi, ánh mắt sáng ngời và tò mò.

Nàng tựa vào một góc bàn, chăm chú lắng nghe từng lời của Lý Minh.

"Ta luôn mơ về một ngày mình có thể đứng trước triều đình, không phải để chỉ là một quan chức, mà là một người có thể giúp đỡ mọi người, thay đổi cuộc sống của họ." Lý Minh đáp, sự nhiệt huyết ánh lên trong ánh mắt hắn.

"Ta muốn thực hiện những cải cách, giúp đỡ những người nghèo khổ như gia đình ta."

"Điều đó thật tuyệt vời." Lạc Thanh Dao khen ngợi, nụ cười của nàng như ánh dương tỏa sáng.

"Còn ta, ta mơ ước có thể mở một hiệu thuốc nhỏ trong làng, nơi mọi người có thể đến khám chữa bệnh mà không phải lo lắng về chi phí. Ta muốn giúp đỡ mọi người, cho họ những gì tốt nhất mà ta có thể."

Cả hai cùng nhìn nhau, nụ cười nở rộ trên môi khi chia sẻ những ước mơ của mình.

Trong không khí tĩnh lặng của quầy hàng, họ cảm nhận được sự gắn kết ngày càng sâu sắc hơn.

Nỗi buồn, hy vọng, và những khát khao cháy bỏng của mỗi người như hòa quyện lại thành một khúc nhạc du dương.

"Cô là người duy nhất ta cảm thấy có thể chia sẻ hết mọi điều như thế này đấy." Lý Minh thẳng thắn nói, khiến lòng Lạc Thanh Dao ấm áp.

"Ta cảm thấy được an ủi khi có cô bên cạnh."

"Ta cũng vậy." Lạc Thanh Dao trả lời, ánh mắt tràn đầy sự đồng cảm.

"Huynh đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của ta. Sự hiện diện của huynh làm mọi thứ trở nên ý nghĩa và rạng ngời hơn."

Thời gian như ngừng lại khi họ nhìn nhau, và cả hai đều nhận ra rằng, dù cuộc sống đầy thử thách phía trước, họ có thể vượt qua tất cả chỉ cần có nhau.

Họ đã không chỉ là những người bạn, mà đã trở thành những người đồng hành trên con đường tìm kiếm ước mơ và hy vọng.

Chính khoảnh khắc này, giữa không gian tràn ngập sắc màu của những món đồ thủ công, tiếng rao hàng và những cuộc sống giản dị xung quanh, họ đã tìm thấy sự kết nối sâu sắc hơn bất kỳ điều gì khác.

Họ hiểu rằng dù cuộc sống có đầy chông gai, nhưng tình bạn và tình yêu sẽ là ánh sáng dẫn lối cho cả hai trên con đường phía trước.

"Mỗi người đều có một hành trình riêng." Lý Minh nói.

"nhưng ta tin rằng những ước mơ lớn lao sẽ dẫn dắt chúng ta đến những điều kỳ diệu."

"Đúng vậy." Lạc Thanh Dao đáp, ánh mắt nàng long lanh.

"Hành trình không chỉ là đích đến mà còn là những người ta gặp, những câu chuyện ta chia sẻ và những bài học ta học được."

Những giây phút quý giá đó khiến tình cảm giữa họ ngày càng sâu sắc.

Mỗi lần gặp gỡ, không chỉ là những cuộc trò chuyện mà còn là những mảnh ghép cuộc sống, hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh đẹp đẽ và ý nghĩa.