Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mười Kiếp Tình Duyên

Quyển 2 - Chương 10: Kiếm Tiên Mạnh Nhất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từng đợt tấn công ào ạt của Ma tộc và Tà tu ngày càng trở nên dữ dội hơn.

Bốn phương tám hướng, hàng loạt kẻ thù lao vào, mỗi tên đều mang theo sức mạnh tàn ác và hắc ám.

Một vài kẻ đột ngột tấn công từ phía sau, nhưng trước khi chúng kịp đến gần Lạc Thanh Dao, Trần Dực xuất hiện.

Thanh kiếm trong tay hắn phát ra kiếm khí sắc bén, đỡ lấy những đòn đánh hiểm độc, hạ gục những kẻ tàn nhẫn và có ý định hãm hại nàng nhất.

Trần Dực luôn ở phía sau Lạc Thanh Dao, như một cái bóng không rời.

Mỗi khi Lạc Thanh Dao không thể đối phó hết số lượng kẻ địch vì quá đông, hắn lập tức xuất hiện, kịp thời ngăn chặn những tên tà ác và có khả năng gây nguy hiểm cho nàng nhất.

Dù biết Lạc Thanh Dao đủ mạnh mẽ để ứng phó với những tình huống như vậy, nhưng hắn vẫn không thể ngừng lo lắng và xông tới bảo vệ nàng bằng mọi khả năng của mình.

Mỗi lần nàng ngã xuống, hắn luôn sẵn sàng đỡ lấy, ánh mắt kiên định không hề thay đổi.

Cả hai phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.

Kiếm của Lạc Thanh Dao như cơn lốc xoáy, vũ bão và không thể ngăn cản.

Trần Dực lại như một ngọn núi sừng sững, chắc chắn luôn bảo vệ nàng từ phía sau, vững chãi và âm thầm.

Hắn không cần lời cảm kích hay sự đáp lại của nàng hết, chỉ cần để nàng được an toàn, hắn sẵn sàng lao vào trận chiến đối mặt với mọi hiểm nguy.

Dù có phải chết hắn cũng muốn thấy nàng bình yên trở về.

Từng tên Tà tu, từng tên Ma tộc gục ngã dưới lưỡi kiếm bén nhọn của hai người.

Nhưng trận chiến vẫn còn diễn ra chưa thể kết thúc được.

Trước mắt nàng, bè lũ Ma tộc cùng Tà tu dần hiện rõ mục đích xâm phạm thế gian, đe dọa và hủy diệt sự yên bình của nơi đây.

Lạc Thanh Dao hiểu rằng sứ mệnh của mình không chỉ là thay đổi số phận của bản thân, mà còn là trách nhiệm bảo vệ thế gian này.

Thay đổi số phận của hàng ngàn, hàng vạn người vô tội khác nữa.

"Ta không thể lùi bước, và cũng không cho phép bản thân mình lùi bước." Lạc Thanh Dao thầm nhủ, ánh mắt càng thêm kiên định.

Trong lòng nàng, một sức mạnh vô hình trỗi dậy, không chỉ là sức mạnh của kiếm đạo mà còn là trách nhiệm thiêng liêng, sứ mệnh cao cả mà nàng phải gánh vác.

Không chỉ để bản thân vượt qua nghịch cảnh, mà còn để bảo vệ và cứu lấy những người khác.

Mỗi lần Thiên Vân Kiếm vung lên, nàng như đang xé rách số mệnh mà Ma tộc và Tà tu muốn áp đặt lên thế gian này vậy.

Trần Dực lặng lẽ nhìn từng chuyến động của Lạc Thanh Dao từ phía sau, hắn cảm nhận rõ ràng sự quyết tâm ấy trong mỗi đường kiếm, trong từng bước chân của nàng.

Dù hắn đau lòng khi biết rằng nàng đang lựa chọn một con đường đầy hiểm nguy và rào cản, hắn cũng không thay đổi, luôn đứng sau nàng, âm thầm bảo vệ và sẵn sàng hy sinh nếu cần.

Hắn hiểu, dù có yêu nàng nhiều đến đâu, sứ mệnh của nàng vẫn quan trọng hơn bất kỳ tình cảm nào khác.

Cuối cùng, khi những tên còn sót lại gục ngã dưới chân nàng, Lạc Thanh Dao thở dốc, máu đen lẫn đỏ thấm đẫm khắp người nhưng nàng không hề dao động.

Ánh mắt nàng sắc bén không chút lay động trước sự tàn ác của kẻ thù, nhưng cũng không quên rằng phía trước vẫn còn những thử thách lớn hơn chờ đợi.

"Chúng ta phải tiếp tục." Lạc Thanh Dao nói, giọng nói kiên định và đầy trách nhiệm.

Trần Dực dù trong lòng ngập tràn đau lòng lẫn lo lắng cũng chỉ khẽ gật đầu.

Hắn biết, nàng sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi sứ mệnh của nàng hoàn thành.

Và hắn, dù có thế nào cũng sẽ luôn ở bên nàng.

Dẫu chỉ có thể đứng phía sau che chắn cho nàng như một tấm khiên cố định mỗi khi nàng gặp nguy hiểm cũng đủ rồi.

Khi Lạc Thanh Dao và Trần Dực tiếp tục hành trình, không khí trở nên căng thẳng khi họ lao vào cuộc chiến mới.

Các cuộc chiến tại những khu vực khác đang diễn ra ác liệt.

Đám Ma tộc và Tà tu hung hãn, tận dụng mọi cơ hội để tấn công các tu sĩ, những người đang cố gắng bảo vệ thế giới khỏi bóng tối.

Với tâm trí vững vàng, Lạc Thanh Dao lao thẳng vào trung tâm đám đông.

Nàng không chỉ là một chiến binh mạnh mẽ mà còn là nguồn cảm hứng cho những người xung quanh.

Những đòn tấn công của nàng nhanh nhẹn, mạnh mẽ, không chút chần chừ.

Mỗi nhát kiếm không chỉ mang theo sức mạnh thể xác mà còn là sự quyết tâm, khao khát bảo vệ mọi người và gìn giữ hòa bình.

Trần Dực theo sát phía sau bảo vệ Lạc Thanh Dao khỏi những kẻ tấn công bất ngờ.

Hắn hiểu rõ rằng sức mạnh của nàng không chỉ đến từ kỹ năng tu luyện mà còn từ lòng dũng cảm và sự kiên định.

Mỗi lần nàng gục ngã, hắn luôn sẵn sàng đưa tay ra, như một tấm khiên bảo vệ nàng khỏi mọi nguy hiểm.

Cuộc chiến tại khu vực này là một thử thách mới, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một sợi tóc.

Những chiến binh của Ma tộc và Tà tu gầm thét trong cơn điên cuồng, nhưng Lạc Thanh Dao và Trần Dực không hề nao núng.

Họ chiến đấu với tất cả sức mạnh, từng cú vung, từng nhát kiếm đều mang theo hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn.

Sau khi chiến đấu quyết liệt và thành công diệt trừ hết Ma tộc và Tà tu, Lạc Thanh Dao đứng giữa chiến trường, khắp nơi là dấu vết của những trận chiến tàn khốc.

Những vết máu, những thi thể của tà ác bị đánh bại.

Và nàng, với bộ y phục trắng đẫm máu, vẫn đứng thẳng như một thanh kiếm sắc bén vừa trải qua một trận đấu sinh tử.

Tu vi của nàng lập tức đột phá đến cảnh giới cao nhất, vượt qua tất cả mọi người trên thế giới này.

Không ai trong thế giới này không biết đến tên nàng, Lạc Thanh Dao, người đã cứu lấy thế gian khỏi sự tàn phá của tà ác.

Khi Lạc Thanh Dao trở về Thanh Vân Tông, tông môn chào đón nàng với niềm kính phục vô biên.

Nàng trở về phòng mình trong sự nhiệt tình và chúc phúc của mọi người.

Ngay lúc này, một thanh âm vang lên trong đầu nàng:

– Nhiệm vụ hoàn thành –

Thanh âm ấy nhẹ nhàng nhưng chứa đầy uy lực, như một người quen thuộc nhưng xa lạ mà nàng chưa bao giờ thực sự gặp mặt.

Lạc Thanh Dao không ngạc nhiên, thậm chí cảm thấy một mối liên kết sâu sắc, một sự thân thiết kỳ lạ nào đó bên trong linh hồn mình đối với thanh âm.

Thanh âm đấy nói tiếp:

– Đăng xuất khỏi thế giới này trong vòng một giờ –

Lạc Thanh Dao không cảm thấy bất ngờ, cũng không có chút sợ hãi.

Thậm chí, nàng cũng không quan tâm việc đăng xuất có đồng nghĩa với cái chết hay không.

Nàng cũng không biết mình còn được sống thêm kiếp nào nữa không hay sẽ thật sự chết đi, nhưng nàng không hề ngừng lại mà tiếp tục bước tiếp.

Tâm hồn Lạc Thanh Dao đã trải qua một kiếp, nhiều trận chiến và nhiều sự đổi thay khác nhau.

Nếu phải sống lại và chết đi nhiều lần để đạt đến đỉnh cao trên con đường thay đổi số phận, nàng cam tâm tình nguyện.

Nàng đã biết trước từ lâu rằng con đường này sẽ vô cùng gian khó, nhưng điều ấy cũng không thể làm lay chuyển được ý chí sắt đá của nàng.

Trước khi rời đi, Lạc Thanh Dao quyết định gặp Trần Dực một lần cuối.

Hắn luôn ở bên cạnh nàng dù không bao giờ yêu cầu hay mong chờ sự hồi đáp nào từ nàng.

Nàng đến tìm hắn, tay nắm chặt thanh kiếm, đôi mắt tĩnh lặng nhưng trong lòng lại cuộn trào nhiều cảm xúc khó tả.

"Trần Dực, luyện kiếm với ta." Lạc Thanh Dao nói, giọng nói kiên định và không chấp nhận cự tuyệt.

Trần Dực không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.

Cho dù nàng có bảo hắn đi tìm chết đi, hắn cũng không chút do dự mà đi, chứ đừng nói là chỉ luyện kiếm không thôi.

Hai người lặng lẽ rút kiếm, cùng nhau luyện kiếm trong im lặng.

Trong từng đường kiếm của Lạc Thanh Dao, Trần Dực cảm nhận được sự xa cách không thể diễn tả.

Dù nàng đang đứng trước mặt hắn, nhưng hắn lại cảm giác như nàng muốn rời xa nơi này, bỏ lại hắn ở đây.

Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Trần Dực, nhưng hắn không dám hỏi.

Hắn biết nàng luôn tự quyết định được mọi thứ theo bản tâm mình, và hắn rất yêu và tôn trọng điều đó.

Khi luyện kiếm xong, Lạc Thanh Dao nhẹ nhàng thu kiếm, mắt nàng nhìn về phía Trần Dực, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy chắc chắn:

"Ta không thuộc về nơi này, Trần Dực. Ta phải rời khỏi đây, mãi mãi."

Trần Dực cảm thấy như một tảng đá đè nặng trong l*иg ngực mình.

Hắn đứng lặng đi như một cái xác, đôi mắt sắc bén ngày nào tràn đầy sự thống khổ và tuyệt vọng.

Nhưng hắn không ngăn cản Lạc Thanh Dao. Hắn hiểu mà.

Hắn không hy vọng nàng hồi đáp lại tình cảm của hắn, hắn chỉ muốn nàng được sống theo ý chí của nàng.

Và nếu đó là điều nàng chọn, hắn sẵn lòng chấp nhận.

"Ta hiểu rồi..." Trần Dực khẽ nói, giọng hắn vì cố gắng kìm nén cảm xúc mà run run:

"Ta chúc nàng luôn giữ vững được bản tâm. Bất kể đi đâu hay làm gì, hãy luôn là chính mình nhé..."

Lạc Thanh Dao không nói gì, chỉ gật đầu, ánh mắt nàng bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.

Nàng không biết việc rời đi đột ngột như thế này của mình sẽ khiến Trần Dực tổn thương và đau đớn đến nhường nào, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.

Con đường của nàng không cho phép những cảm xúc phức tạp như thế xuất hiện.

Nàng phải đi.

Dù có phải bỏ lại Trần Dực cùng tình yêu thầm lặng của hắn ở lại đây đi nữa, nàng cũng sẽ không quay đầu lại mà tiếp tục rời đi.

Lúc này, thanh âm thần bí kia lại xuất hiện:

– Bắt đầu đăng xuất –

Ngay lập tức, thân thể của Lạc Thanh Dao dần dần trở nên trong suốt, từng chút một tan biến trước mặt Trần Dực.

Hắn chỉ có thể đứng đó, trơ mắt nhìn người con gái mình thương nhất tan biến như sương khói mà không thể làm gì để níu giữ nàng lại.

Trái tim hắn đau đớn và xót xa, nhưng không có lấy một tiếng thở dài hay oán trách.

Khi Lạc Thanh Dao hoàn toàn biến mất, một luồng ánh sáng dịu nhẹ xuất hiện nơi nàng vừa đứng.

Dần dần tụ lại và hóa thành một viên ngọc màu xanh dương hình trăng khuyết.

Viên ngọc lấp lánh và tĩnh lặng, như chính nàng.

Trần Dực khẽ chạm vào nó, ánh mắt hắn tràn đầy nỗi đau nhưng cũng loé lên một tia hy vọng.

Trần Dực nhìn viên ngọc trong tay, đôi môi nở một nụ cười chua xót, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Hắn vừa khóc vừa cười, trái tim dường như tan nát, nhưng vẫn còn một niềm tin mãnh liệt sâu bên trong lòng hắn.

‘Nàng sẽ quay trở lại.’ Trần Dực thì thầm như tự nhủ với chính mình.

‘Ta tin nàng. Ta sẽ luôn ở đây, đợi nàng. Dù nàng có ở đâu, ta sẽ luôn theo sau nàng, bảo vệ nàng, không cần nàng phải đáp lại.’

Viên ngọc xanh nằm trong vòng tay Trần Dực, như một biểu tượng của tình yêu vô điều kiện và sự chờ đợi không bao giờ phai nhạt của hắn dành cho người mình yêu nhất.

Lạc Thanh Dao tiếp tục hành trình của mình.

Kiếp này nàng nhận ra được rất nhiều điều trên chặng đường của mình.

Sứ mệnh cao cả hơn tình cảm cá nhân, sức mạnh đến từ ý chí quyết tâm không ngừng tiến lên và mục tiêu thay đổi số phận.

Không chỉ cho nàng mà còn cho những người khác, và sự chấp nhận đánh đổi những cảm xúc cá nhân để tập trung vào sứ mệnh lớn lao hơn.

Con đường tu tiên không chỉ là việc đạt đến đỉnh cao của sức mạnh, mà còn là sự hiểu rõ về lòng vị tha, bảo vệ và hướng thiện.

Trong lòng, Lạc Thanh Dao biết rằng để thay đổi vận mệnh của mình và thế gian, nàng phải tiếp tục kiên định với con đường đã chọn.

Dẫu rằng điều đó có đồng nghĩa với sự cô đơn và những quyết định đau đớn trong cuộc đời.
« Chương TrướcChương Tiếp »