Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mười Kiếp Tình Duyên

Quyển 2 - Chương 8: Kiếm Tiên Mạnh Nhất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Lạc Thanh Dao dừng lại sau buổi luyện kiếm, hơi thở dần ổn định.

Như phát hiện ra điều gì đó khác thường, nàng khẽ liếc sang phía rừng rậm, nhận ra bóng dáng Trần Dực đang đứng đó, lặng lẽ quan sát từ bao giờ.

Trên người hắn mặc một bộ đạo phục màu trắng tinh khiết, thanh kiếm dắt bên hông sáng lấp lánh như phản chiếu ánh sáng của trời đất.

Gương mặt tuấn mỹ cùng ánh mắt sắc bén tạo cho hắn một khí chất cao lãnh, cô độc.

Hắn trông như một tiên nhân hoàn mỹ không nhiễm bụi trần vậy.

"Trần sư huynh." Lạc Thanh Dao điềm đạm nói.

Nàng cảm nhận được mình đang dần tiến gần hơn đến mục tiêu trở thành người mạnh nhất nơi đây rồi.

Ánh mắt Trần Dực không thể rời khỏi nàng. Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn như bị hút vào từng động tác, từng đường kiếm mà nàng vừa thể hiện.

Hắn đã đứng đây được một lúc rồi, nhưng vì Lạc Thanh Dao quá nhập tâm vào việc luyện kiếm, còn hắn thì quá nhập tâm vào việc ngắm nhìn nàng luyện kiếm nên không ai nói câu nào.

Trong khoảnh khắc ấy, Trần Dực cảm thấy thời gian như ngưng đọng lại để nghiêng mình bày tỏ sự cung kính dành cho nàng, bị từng đường kiếm của nàng hấp dẫn mà cuốn theo không thể dứt ra được, bao gồm hắn.

Hình ảnh Lạc Thanh Dao đứng giữa thiên nhiên, mái tóc dài nhẹ nhàng bay theo gió, khuôn mặt tinh xảo dưới ánh nắng vàng nhạt.

Thanh kiếm trong tay nàng sáng rực lên một vẻ đẹp lạnh băng nhưng không kém phần mềm mại.

Hắn chưa thấy ai có khí chất vừa mạnh mẽ, vừa thanh thoát đến vậy.

Mỗi lần nàng luyện kiếm, Trần Dực đều bị mê hoặc, nhưng lần này, cảm giác đó mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Trái tim hắn không thể kiểm soát, đập dồn dập như muốn bay ra khỏi l*иg ngực.

Trong lòng Trần Dực thường xuyên xuất hiện những suy nghĩ rối bời luôn không ngừng xoay chuyển, khiến hắn cảm thấy vô cùng hoang mang nhưng cũng có phần chờ mong đến lạ.

Hắn không biết tình cảm của mình dành cho Lạc Thanh Dao đã có từ bao lâu, cũng không nhớ nổi cảm xúc phức tạp này lớn dần lên từ khi nào.

Nhưng lúc này, Trần Dực không còn cách nào phủ nhận sự thật ấy được nữa.

Nàng đã trở thành lý do cho mỗi bước tiến của hắn, là người mà hắn không thể nào ngừng nghĩ đến.

Sự quyết đoán, sự tài năng và ánh mắt kiên định của nàng đã chinh phục trái tim vị kiếm tiên cao lãnh, độc lập từ lúc nào chẳng hay.

Dù Lạc Thanh Dao rất ít khi biểu lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt sâu thẳm và sự kiên cường của nàng đã dần chiếm trọn ánh mắt luôn hướng về nơi có nàng của Trần Dực từ lúc nào chẳng biết.

Nhìn nàng múa kiếm với sự tập trung và tinh thần không thể bị lay chuyển, Trần Dực hiểu rằng Lạc Thanh Dao không chỉ là người mà hắn ngưỡng mộ, mà còn là người mà hắn yêu thương nhất trên đời.

Nhưng tình cảm của hắn không chỉ là sự say mê với vẻ đẹp của nàng, mà còn là sự tôn trọng tuyệt đối trước lý tưởng và con đường nàng chọn.

Trần Dực biết Lạc Thanh Dao mạnh mẽ và độc lập hơn bất kỳ ai khác, không cần một ai bảo vệ, nhưng hắn vẫn khao khát được ở bên và che chở cho nàng mãi mãi.

Chỉ cần một tia hi vọng được ở bên nàng thôi cũng đủ để khiến hắn cảm thấy mình còn cơ hội được sánh vai cạnh nàng suốt đời rồi.

Từng động tác của Lạc Thanh Dao, từng đường kiếm nàng múa lượn, tất cả đều như hòa quyện với thiên nhiên.

Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua kẽ lá, chiếu lên người nàng, khiến nàng như một nữ thần giáng trần giữa chốn nhân gian khói lửa.

Trong lòng Trần Dực, cảm xúc lặng lẽ bấy lâu nay bất ngờ dâng trào mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Trần Dực đã luôn giấu kín tình cảm của mình, không dám thổ lộ.

Vì hắn biết Lạc Thanh Dao có con đường riêng của nàng, nàng không cần và cũng không muốn tình yêu cản trở lý tưởng của mình.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng, tim hắn lại dấy lên cảm giác nhức nhối, khó chịu vô cùng, như bị kìm hãm bởi một nỗi tiếc nuối và khao khát chưa bao giờ được giải tỏa.

Hắn biết, nếu không nói ra tình cảm ấy ngay bây giờ, hắn sẽ hối hận suốt đời.

Cảm giác này quá mãnh liệt, như ngọn lửa không ngừng thiêu đốt tâm can hắn, không ngừng thúc giục hắn phải thổ lộ.

Trần Dực hít một hơi thật sâu, gom hết mọi sự can đảm còn lại trong cuộc đời mình.

Bước chân hắn nặng nề nhưng kiên định, từng bước tiến về phía người con gái hắn yêu.

Khi đứng trước Lạc Thanh Dao, hắn ngập ngừng trong giây lát, ánh mắt đầy sự đấu tranh nội tâm.

Nhưng rồi quyết định dứt khoát, Trần Dực cất tiếng:

"Lạc sư muội..."

Giọng hắn khàn khàn, trầm thấp nhưng chứa đầy cảm xúc.

Lạc Thanh Dao bình tĩnh nhìn hắn.

Ánh mắt của nàng rất bình thản, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Trần Dực cảm thấy như nàng đã nhìn thấu lòng mình.

Hắn nuốt khan, đôi mắt phủ kín sự chân thành và đau đớn.

"Ta... Ta có chuyện muốn nói với muội... Ta đã muốn nói điều này từ rất lâu rồi. Nhưng ta sợ... Ta sợ rằng nếu nói ra, muội sẽ từ chối, sẽ đẩy ta ra xa hơn."

"Nhưng giờ đây, ta không thể giữ nó trong lòng được nữa, không thể cứ đứng nhìn muội mà không làm gì..." Trần Dực nhìn sâu vào đôi mắt Lạc Thanh Dao.

Lạc Thanh Dao nhìn hắn, đôi mắt trong veo và không có sự ngạc nhiên.

Hắn biết nàng hiểu điều gì sắp đến, và điều đó càng khiến trái tim hắn đau hơn.

"Ta... Ta yêu nàng, Lạc Thanh Dao."- Trần Dực nói, giọng nói trầm ấm và quyết tâm.

"Ta đã yêu nàng từ rất lâu rồi, từ những lần luyện kiếm cùng nhau, đến những lần cùng nhau ra ngoài rèn luyện. Nàng là lý do để ta tiếp tục cố gắng, là lý do để ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết."

"Không phải để chứng tỏ điều gì với thế gian này hay với nàng cả, mà chỉ là tâm nguyện có thể bảo vệ nàng, có thể ở bên cạnh nàng mãi về sau."

Trái tim Trần Dực như trút bỏ được gánh nặng đè nén bấy lâu.

Hắn nhìn thẳng vào mắt Lạc Thanh Dao, dù lòng hắn biết rằng nàng sẽ từ chối, nhưng hắn không chút đắn đo mà vẫn tiếp tục nói ra.

"Ta biết nàng có con đường riêng của mình, có lý tưởng cao cả hơn bất kỳ ai, và có lẽ tình cảm của ta sẽ chỉ là gánh nặng trên chặng đường của nàng."

"Nhưng ta không hề hối hận khi nói ra điều này. Điều duy nhất ta hối hận là đã không dám nói sớm hơn.”

Không gian lặng đi, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua những tán lá.

Lạc Thanh Dao vẫn đứng im lặng, đôi mắt nàng thoáng một tia rung động, nhưng rồi ánh mắt đó lại trở về với sự kiên định, điềm nhiên vốn có.

Trần Dực không đợi câu trả lời từ Lạc Thanh Dao, hắn biết câu trả lời rồi.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, khi tất cả tình cảm được tuôn trào, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Bất kể điều gì xảy ra, hắn cũng không hối hận nữa.

Hắn đã nói ra tất cả rồi.

Tình cảm sâu nặng của hắn đã được dâng lên trước mặt nàng rồi, dù nàng không nhận lấy hắn cũng chấp nhận mà thu nó lại vào trong lòng.

Lạc Thanh Dao im lặng một lúc lâu, đôi mắt nàng dường như trầm xuống, phức tạp hơn khi nghe những lời thổ lộ từ Trần Dực.

Nàng cảm nhận rõ tình cảm sâu đậm của hắn, cái cách mà hắn nhìn nàng, cái cách mà từng lời nói từ hắn vang lên như thể đã được ấp ủ từ rất lâu, khiến tim nàng khẽ rung động.

Nhưng nàng cũng hiểu rõ hơn bất cứ ai, tình cảm này không thể có hồi đáp.

Lạc Thanh Dao hít một hơi sâu, giọng nói dịu nhẹ nhưng đầy cương quyết:

"Nếu chúng ta dấn thân vào tình yêu, điều gì sẽ chờ đợi ở phía trước?"

Nàng ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm của nàng chạm vào ánh mắt đau thương của hắn.

"Ta đã từng yêu, đã từng trải qua cảm giác ấy... Nhưng cuối cùng ta nhận ra, nó chỉ khiến ta càng thêm đau đớn và ràng buộc hơn.

"Giờ đây, lý tưởng và sứ mệnh của ta là trên hết tất cả. Ta phải hoàn thành nó dù có phải đánh đổi mọi thứ."

"Ta học được một điều từ những gì đã trải qua: Tình yêu không phải là con đường dành cho những người muốn vượt qua kiếp số. Ta không thể để bản thân mắc vào lưới tình thêm một lần nào nữa."

"Trần Dực, ta hiểu tấm lòng của huynh, ta biết được sự chân thành của huynh. Nhưng..."

"Con đường của ta không dành cho tình cảm, không dành cho tình yêu. Những gì ta phải đối mặt phía trước quá lớn, quá phức tạp. Ta không cho phép cảm xúc ấy làm ta phân tâm, chùn bước được."

Trần Dực nghe những lời đó, lòng hắn như bị bóp nghẹt lại.

Hắn đã lường trước được câu trả lời này, nhưng khi thực sự đối mặt với nó, trái tim hắn vẫn không thể tránh khỏi sự đau xót kinh khủng này.

Đôi mắt hắn dao động vô cùng, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Nàng không cần phải đáp lại tình cảm của ta, Thanh Dao."- Trần Dực nói, giọng nói trầm buồn nhưng đầy kiên định.

"Ta chỉ muốn nàng biết rằng, dù có thế nào, ta vẫn sẽ ở đây. Ta không cần hồi đáp, không cần gì cả. Ta chỉ muốn nàng được an toàn, muốn bảo vệ nàng dù cho nàng có chấp nhận hay không."

Ánh mắt của hắn trở nên sâu thẳm, đầy sự nhẫn nhịn và thấu hiểu.

Hắn biết rằng tình cảm của mình sẽ không thể nào được đón nhận, nhưng điều đó không làm hắn lùi bước.

"Nếu tình yêu của ta là gánh nặng cho nàng, ta sẽ mang theo nó một mình, không cần nàng phải bận lòng nữa."

"Ta chỉ mong nàng có thể đạt được mọi điều nàng mong muốn, có thể thực hiện được lý tưởng của mình mà thôi"

Lạc Thanh Dao nhìn hắn, lòng nàng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.

Sự chân thành và kiên nhẫn của Trần Dực, sự dâng hiến không đòi hỏi hồi báo của hắn làm nàng cảm thấy nặng lòng.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn kiên định với con đường mình đã chọn.

Nàng nhẹ nhàng đáp lại:

"Cảm ơn huynh, Trần Dực. Cảm ơn vì đã yêu ta, đã luôn bên cạnh ta. Nhưng ta không thể để tình cảm này làm ảnh hưởng đến quyết tâm của mình. Mong rằng huynh hiểu."

Trần Dực nhìn sâu vào mắt nàng rồi khẽ gật đầu:

"Ta hiểu mà, Thanh Dao. Chỉ cần nàng biết điều đó là đủ rồi. Nhưng ta sẽ không rời đi nàng."

"Ta sẽ luôn đứng phía sau dõi theo và bảo vệ nàng, bất kể nàng có đi đâu đi chăng nữa, ta cũng sẽ đi cùng nàng." Trần Dực nói.

Tình yêu của hắn dành cho nàng như một ngọn lửa âm ỉ, không bao giờ dập tắt, nhưng cũng không bao giờ bùng cháy.

Lạc Thanh Dao không nói gì, nàng khẽ gật đầu.

Tuy rằng có chút xao động, nhưng không ảnh hưởng gì nhiều đến nàng, không gì có thể ngăn cản nàng thực thi sứ mệnh của mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »