Quyển 2 - Chương 6: Kiếm Tiên Mạnh Nhất

Lạc Thanh Dao nằm trở lại trên chiếc giường mềm mại, cố gắng thả lỏng cơ thể sau cuộc trò chuyện với Trần Dực.

Tuy nhiên, sự yên tĩnh kéo dài không bao lâu khi một luồng năng lượng kỳ lạ đột nhiên bùng phát trong thức hải của nàng.

Cơn đau nhói dữ dội xuất hiện bất ngờ, như một lưỡi dao sắc bén cắt qua tâm trí, xâm chiếm toàn bộ thần thức của nàng.

Cảm giác choáng váng và tê dại bao trùm, khiến nàng khó lòng duy trì sự tỉnh táo.

Lạc Thanh Dao cắn răng chịu đựng, cố gắng không để cơn đau lấn át.

Nàng tập trung toàn bộ ý chí để kiểm soát dòng năng lượng kỳ lạ này, dần dần trấn tĩnh lại và cảm nhận được thức hải của mình ổn định hơn.

Sau một lúc, cơn đau từ từ giảm đi, nhường chỗ cho sự bình yên trở lại trong tâm trí. Nhưng nàng biết rõ rằng điều gì đó không bình thường vừa xảy ra.

Trong sự tĩnh lặng của căn phòng, Lạc Thanh Dao mở mắt, lòng tràn đầy lo lắng.

Luồng năng lượng này đến từ đâu? Và nó có ý nghĩa gì?

Nàng hiểu rằng đây không phải là một cơn đau thông thường, mà là dấu hiệu cho một điều gì đó lớn hơn, một thay đổi có thể sắp xảy đến trong con đường tu hành của nàng.

Khoảnh khắc đó, những dòng ký ức kiếp trước như một cơn lốc mạnh mẽ, cuốn lấy tâm trí Lạc Thanh Dao.

Hình ảnh của Lý Minh, người thiếu niên tuấn tú với đôi mắt sáng ngời và đầy ước mơ, dần dần hiện lên.

Những kỷ niệm mơ hồ về lời hứa mà họ từng thề nguyện, những khoảnh khắc hạnh phúc và nỗi đau khi chia lìa, tất cả như một cơn bão cảm xúc cuồn cuộn kéo về.

Trái tim Lạc Thanh Dao quặn đau, nỗi buồn sâu thẳm tưởng chừng như đã bị chôn vùi theo thời gian.

Nhưng giờ đây, nó lại trỗi dậy mạnh mẽ, như lưỡi dao sắc bén khắc sâu vào tâm trí nàng.

Lạc Thanh Dao hít một hơi thật sâu, cảm giác nặng trĩu trong l*иg ngực khiến nàng khó thở.

Dù nàng đã trải qua biết bao nhiêu kiếp, biết bao thăng trầm, nhưng ký ức về Lý Minh và tình cảm nàng dành cho hắn vẫn chưa bao giờ phai nhạt.

Mỗi hình ảnh, mỗi lời nói của hắn trong quá khứ như một lời nhắc nhở về nỗi đau không thể xoá nhòa.

Nàng đã chọn con đường tu tiên, bước đi trên một hành trình đầy cô độc, nhưng ký ức về Lý Minh luôn ở đó, lặng lẽ, nhưng không bao giờ biến mất.

Lạc Thanh Dao biết, dù nàng có mạnh mẽ đến đâu, trái tim nàng vẫn còn đó một góc nhỏ, không thể buông bỏ quá khứ.

Tuy nhiên, nàng cũng biết rằng mình không thể để tình cảm ấy chi phối tương lai.

Những gì nàng phải đối mặt trong cuộc hành trình phía trước còn rất dài và gian nan.

Nàng phải kiên định, không được để bản thân lấn sâu vào những cảm xúc quá khứ, nhưng trong thâm tâm, nàng cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của chúng.

Sau một lúc, Lạc Thanh Dao tự nhủ rằng, dù cho ký ức có thể làm đau lòng nàng đến nhường nào, nàng sẽ không để nó ngăn cản bước tiến của mình.

Lạc Thanh Dao khẽ nhắm mắt, tập trung điều hòa hơi thở, cố gắng xua tan những ký ức đau thương, để chuẩn bị đối diện với những thử thách mới đang chờ đợi nàng phía trước.

Lạc Thanh Dao siết chặt nắm tay, cảm nhận sức mạnh trỗi dậy từ tận sâu thẳm trong lòng.

Ký ức về Lý Minh có thể mang đến nỗi đau, nhưng nó cũng là động lực giúp nàng không ngừng vươn lên.

Nàng không thể quay lại quá khứ, nhưng nàng có thể thay đổi tương lai.

Số phận không phải thứ cố định, mà là một hành trình không ngừng chuyển động.

Nỗi đau mất mát không thể làm nàng khuất phục, mà ngược lại, nó càng làm tăng thêm quyết tâm của nàng.

Việc thay đổi số phận không chỉ là mục tiêu cá nhân, mà còn là sứ mệnh của nàng trong thế giới này.

Sự mất mát của Lý Minh có thể mãi là vết thương trong lòng nàng, nhưng Lạc Thanh Dao không cho phép nó trở thành gánh nặng ngăn cản nàng tiến lên.

Nàng tin rằng, ý nghĩa thực sự của sứ mệnh mà mình mang theo không phải là chối bỏ quá khứ, mà là học cách đối mặt với nó, vượt qua nó và dùng chính sức mạnh ấy để tiến về phía trước.

Dù cho thử thách có khó khăn đến đâu, nàng sẽ vẫn tiếp tục con đường của mình.

Bởi vì nàng hiểu rằng đỉnh cao thực sự chỉ dành cho những ai không ngừng nỗ lực, không để quá khứ chi phối.

Trong lòng Lạc Thanh Dao lúc này, khao khát hoàn thành sứ mệnh và lý tưởng đã trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Nàng đã quyết tâm rằng, dù con đường phía trước có gian truân, nàng sẽ không bao giờ quay đầu.

Lạc Thanh Dao sẽ tiếp tục bước đi, khám phá ý nghĩa sâu sắc hơn của sứ mệnh và sức mạnh mà số phận đã trao cho nàng từ khi sinh ra.

Lạc Thanh Dao cảm nhận sâu sắc sự đồng cảm giữa lý tưởng của mình và Lý Minh.

Hắn đã ra đi, nhưng quyết tâm và hoài bão của hắn vẫn như một ngọn lửa thầm lặng, tiếp thêm sức mạnh cho nàng.

Nàng biết rằng Lý Minh luôn muốn nàng tiến về phía trước, không để nỗi đau lấn át ý chí.

Với suy nghĩ ấy, nàng dần dần buông bỏ sự bi lụy, và thay vào đó là một sức mạnh tinh thần kiên định hơn bao giờ hết.

Hít một hơi sâu, Lạc Thanh Dao để lòng mình trống rỗng trước những cảm xúc đã từng trói buộc bản thân.

Nàng biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục.

Với ánh mắt rực sáng và quyết tâm không lay chuyển, Lạc Thanh Dao tự nhủ rằng từ giờ, nàng sẽ đối mặt với mọi thử thách bằng tất cả sức mạnh của mình, không chút do dự hay lùi bước.

Nàng sẽ sống, không chỉ cho bản thân mà còn cho lý tưởng chung của cả nàng và Lý Minh — Thay đổi số phận.

Nàng sẽ không bị ràng buộc bởi quá khứ hay bất kỳ cảm xúc nào khác nữa.

Và với quyết tâm ấy, Lạc Thanh Dao chuẩn bị sẵn sàng để đối diện với những thử thách phía trước.

Sau khi trấn tĩnh lại, Lạc Thanh Dao cảm nhận dòng năng lượng trong cơ thể đã ổn định hơn.

Nàng ngồi dậy trên giường, từ từ đưa tay kiểm tra linh khí trong người.

Dù trải qua nhiều khó khăn, nàng biết mình đã tiến bộ rất nhiều.

Sự tĩnh lặng của căn phòng giúp nàng bình tâm, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở nàng rằng thời gian không chờ đợi bất kỳ ai.

Nàng không thể dừng lại quá lâu tại đây.

Nhìn ra khung cửa sổ, ánh sáng ban mai len lỏi qua tán cây, mang theo hơi ấm và hi vọng.

Lạc Thanh Dao đứng dậy, quyết định rời khỏi phòng. Nàng đã nghỉ ngơi đủ, giờ là lúc để tiếp tục hành trình của mình.

Trần Dực, người vẫn luôn dõi theo nàng từ xa dường như đã cảm nhận được sự chuyển biến trong tinh thần của nàng.

Hắn đứng trong bóng tối, lặng lẽ, nhưng trong lòng hắn vẫn không ngừng lo lắng.

Tuy nhiên, hắn hiểu rằng nàng không cần sự bảo vệ thái quá.

Nàng là người có ý chí mạnh mẽ, không cho phép bất kỳ ai quyết định thay mình.

Lạc Thanh Dao bước ra ngoài, ánh mắt nàng sáng ngời nhưng kiên định.

Nàng biết rằng, cho dù phía trước là gì, nàng sẽ vượt qua tất cả để hoàn thành sứ mệnh mà bản thân đã lựa chọn.

Thời gian trôi qua, Lạc Thanh Dao dần trở thành một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Thanh Vân Tông.

Dưới sự dẫn dắt của sư tôn và các trưởng lão, cùng với nỗ lực không ngừng nghỉ, nàng nhanh chóng tiến bộ vượt bậc trong kiếm đạo và tu vi.

Bên cạnh đó, càng rèn luyện, Lạc Thanh Dao càng cảm thấy sứ mệnh vô hình vẫn luôn không ngừng nhắc nhở nàng về con đường đã định.

Một ngày nọ, Lạc Thanh Dao đang luyện kiếm bên bờ suối gần Thanh Vân Tông.

Nàng đứng giữa khu rừng tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rì rào qua từng tán cây và ánh sáng mờ ảo của mặt trời xuyên qua lớp lá dày đặc.

Thiên Vân Kiếm trong tay Lạc Thanh Dao phát ra một luồng sáng lạnh giá, lưỡi gươm loé lên sự phản chiếu của ánh nắng nhẹ nhàng.

Gương mặt nàng bình thản nhưng đôi mắt sáng rực lên một sự kiên định khó tả.

Từng động tác của nàng như mấy trôi nước chảy, luyện kiếm không chỉ là hành động mà còn như một vũ điệu đầy nghệ thuật.

Nàng di chuyển nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, từng bước chân in xuống nền đất đều tạo ra những nhịp điệu uyển chuyển nhưng đầy uy lực.

Thiên Vân Kiếm múa lượn theo ý nàng, mỗi nhát chém đều mang theo khí tức sắc bén.

Gió xung quanh rít lên từng đợt, như thể không gian bị thanh kiếm cắt mở.

Mỗi đường kiếm Lạc Thanh Dao tung ra đều chuẩn xác, mạnh mẽ nhưng lại thanh thoát, chứa đựng sự cân bằng giữa sức mạnh và sự linh hoạt.

Mồ hôi chảy dài trên trán nàng, nhưng ánh mắt nàng vẫn chăm chú và tập trung cao độ.

Kiếm pháp của Lạc Thanh Dao không chỉ đơn thuần là các chiêu thức từ cơ bản đến nâng cao, đến những kiếm pháp tự sáng tạo, mà còn là sự hòa hợp giữa tâm hồn và thanh kiếm.

Nàng cảm nhận được sự rung động của Thiên Vân Kiếm, từng đường kiếm chém lên không trung đều mang theo sức mạnh và ý chí của chính nàng.

Từng nhát kiếm chém xuống, đất đá quanh Lạc Thanh Dao cũng như bị chấn động mà quấn theo, lá cây rơi xuống bị kiếm khí sắc bén xé nát.

Tốc độ nàng càng lúc càng nhanh, mỗi cú đánh ngày càng quyết liệt hơn như muốn đẩy giới hạn của bản thân lên cao nhất vậy.

Không còn gì ngoài Lạc Thanh Dao và Thiên Vân Kiếm, từng nhịp thở của nàng đều hòa vào cùng những đường kiếm tuyệt diệu.

Đột nhiên, Lạc Thanh Dao dừng lại giữa không trung, thanh kiếm lơ lửng, lưỡi kiếm chĩa thẳng vào không gian trước mặt.

Cả không gian xung quanh nàng lặng đi, tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ từng nhịp tim của nàng.

Trong khoảnh khắc ấy, Lạc Thanh Dao và Thiên Vân Kiếm như trở thành một, không còn sự phân biệt giữa người và vũ khí nữa.

Rồi đột nhiên, một luồng kiếm khí mãnh liệt bùng nổ từ thanh kiếm lao thẳng về phía trước như một cơn cuồng phong thịnh nộ, chém rách cả không gian tĩnh lặng.

Lá cây rơi rụng xung quanh nàng bị kiếm khí xé tan, mặt đất nứt toác ra thành một đường sâu thẳm, dài ngoằng chứng minh cho lượng sức mạnh khủng khϊếp mà nàng vừa giải phóng.

Lạc Thanh Dao thu kiếm lại, đứng yên một lúc, hơi thở nàng đều đặn trở lại.

Nàng nhìn chằm chằm vào Thiên Vân Kiếm trong tay, cảm nhận sự cộng hưởng giữa mình và kiếm.

‘Con đường của ta còn dài...’ Nàng thầm nghĩ, ánh mắt kiên định sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách sắp tới.