Quyển 2 - Chương 5: Kiếm Tiên Mạnh Nhất

Lúc này, Lạc Thanh Dao đã tiến vào gần hết bí cảnh. Không gian xung quanh đột nhiên trở nên u ám.

Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên từ xa, khiến cả đất trời rung chuyển.

Giao Long xuất hiện trước mắt nàng, thân thể khổng lồ của nó cuồn cuộn như một ngọn núi đồ sộ đang di chuyển.

Vảy của nó cứng rắn như thép, lấp loé sắc u tối pha lẫn ánh xanh.

Đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn chằm chằm vào Lạc Thanh Dao, ánh mắt chứa đầy sát khí và sự hung bạo nguyên thủy.

Cặp râu dài của Giao Long phất phơ trong không trung, mỗi lần cử động đều tạo ra những lỗ hổng xé toạc trời.

Con Giao Long này rõ ràng là một kẻ địch vượt xa so với sức mạnh của nàng.

Khí tức hùng mạnh tỏa ra từ nó đè nặng lên khắp cơ thể Lạc Thanh Dao khiến mỗi bước chân của nàng đều trở nên vô cùng khó khăn.

Nhưng dù đối mặt với một sinh vật có sức mạnh nghịch thiên như vậy, Lạc Thanh Dao vẫn không lùi bước.

Trong ánh mắt kiên định của nàng, nỗi sợ hãi chưa bao giờ tồn tại.

Nàng biết rằng cuộc chiến này sẽ là một trận đấu sinh tử, và chỉ có một trong hai có thể sống sót.

Con Giao Long gầm lên lần nữa, phun ra một luồng khí mang theo uy lực hủy thiên diệt địa.

Những luồng sấm sét đan xen với gió bão, tạo thành một cơn cuồng phong kinh khủng lao thẳng về phía nàng.

Lạc Thanh Dao vận chuyển toàn bộ linh lực, Thiên Vân Kiếm trong tay nàng lóe lên một tia sáng chói lọi, chém ra một đường mang theo kiếm ý sâu nhọn đón lấy đòn tấn công khủng bố của Giao Long.

Nhưng dù đã dốc hết sức lực, Lạc Thanh Dao vẫn cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch về sức mạnh giữa mình và nó.

Giao Long tấn công liên tục, mỗi cú đánh của nó như muốn xé tan cả trời đất.

Những đòn tấn công của nó khiến không gian quanh nàng rung chuyển, đất đá vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Lạc Thanh Dao chật vật né tránh những cú vung đuôi khủng khϊếp của nó, nhưng mỗi lần né được, nàng đều cảm thấy cơ thể bị uy áp khổng lồ ngày càng đè nặng hơn.

Máu trào ra từ khóe miệng nàng, nhưng nàng vẫn không lùi lại dù chỉ một bước. Ánh mắt nàng sáng rực, đầy kiên định và không chịu khuất phục.

Lạc Thanh Dao tận dụng mọi sơ hở của Giao Long, Thiên Vân Kiếm trong tay phát ra từng đường kiếm sắc bén, dần dần chém vào các điểm yếu trên thân hình nó.

Tuy nhiên, một đòn tấn công mạnh bạo chứa đầy sát khí từ Giao Long đã đánh trúng nàng, cơ thể nàng văng ra xa, máu văng tung tóe khắp không trung.

Lạc Thanh Dao biết mình đang đứng trước bờ vực của sinh tử, nhưng nàng vẫn không dừng lại.

Luồng năng lượng sinh lực vừa rồi đã khiến sức mạnh nàng tăng vọt, nhưng nàng chưa hoàn toàn dung luyện hết nguồn năng lượng ấy.

Vì thế, đứng trước một kẻ địch với thực lực cao hơn nàng rất nhiều, nàng vẫn không thể đối đầu ngang sức với nó được.

Từng giọt máu thấm đẫm trên người, Lạc Thanh Dao siết chặt Thiên Vân Kiếm trong tay rồi vận hết toàn bộ linh lực còn sót lại.

Với tất cả ý chí và sức lực, Lạc Thanh Dao tung ra đòn tấn công cuối cùng, mãnh liệt và uy lực nhất.

Một luồng ánh sáng xanh thẳm bao quanh thân kiếm điên cuồng phá tan phòng thủ của Giao Long.

Thiên Vân Kiếm xuyên qua cơ thể khổng lồ của nó, và trong một tiếng gầm rống đầy đau đớn, con Giao Long cuối cùng cũng gục ngã.

Thân thể khổng lồ của nó đổ rầm xuống đất kéo theo từng cơn chấn động mạnh lan rộng xung quanh.

Chiến thắng đã đến, nhưng cái giá phải trả quá lớn.

Lạc Thanh Dao bị thương nặng, hơi thở nàng yếu dần, cơ thể như muốn nổ tung trong cơn đau đớn.

Mắt nàng dần mờ đi, tay nàng run rẩy, không còn đủ sức để giữ lấy thanh kiếm nữa.

Trước khi Lạc Thanh Dao hoàn toàn mất đi ý thức, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mắt nàng — Trần Dực.

Trần Dực lao đến nhanh như một cơn gió, đôi mắt hắn phủ kín sự xót xa và đau đớn khi nhìn thấy nàng nằm bất động trên mặt đất.

Hắn đỡ lấy nàng, cảm nhận được cơ thể nàng dần yếu ớt và lạnh lẽo đi trong tay.

Một cảm giác mãnh liệt trào dâng trong trái tim hắn, nỗi sợ mất nàng khiến lòng hắn như thắt chặt lại.

"Lạc sư muội!" Trần Dực khẽ gọi nàng, giọng hắn khẩn thiết, ánh mắt lấp đầy sự đau lòng và sợ hãi.

Cảm xúc dâng trào như cơn sóng dữ tràn ngập khắp tâm trí Trần Dực.

Hắn chưa từng cảm nhận được cảm xúc nào mãnh liệt như vậy trước đây.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi sự kiêu ngạo và danh tiếng của một kiếm tiên xuất chúng bỗng trở nên vô nghĩa.

Điều duy nhất còn lại trong lòng hắn là khát vọng mãnh liệt được ở bên cạnh và bảo vệ Lạc Thanh Dao suốt đời.

Hắn không thể chịu đựng thêm việc nhìn thấy nàng trong tình trạng thoi thóp, yếu ớt, đối mặt với hiểm nguy mà không có ai ở bên.

Từ giờ trở đi, Trần Dực không còn là kiếm tiên cao ngạo, đứng trên tất cả, mà chỉ là một người – Người muốn bảo vệ Lạc Thanh Dao khỏi mọi hiểm nguy, dù có chết hắn cũng sẽ không để nàng phải gặp nguy hiểm.

Trần Dực không chần chừ thêm một giây nào nữa, hắn lập tức ôm Lạc Thanh Dao vào lòng rồi lao thẳng lên trời, nhanh chóng rời khỏi bí cảnh.

Trong suốt hành trình bay về tông môn, hắn không quên tạo ra một lớp chắn ánh sáng bao bọc quanh nàng, bảo vệ nàng khỏi cơn gió lạnh thấu xương.

Dù lòng nóng như lửa đốt, hắn vẫn giữ sự bình tĩnh tuyệt đối, tập trung toàn bộ ý chí vào việc đảm bảo sự an toàn của nàng.

Khi trở về tông môn, sư tôn và các trưởng lão ngay lập tức nhận ra tình trạng nguy kịch của Lạc Thanh Dao.

Không cần bất kỳ lời giải thích nào nữa, họ nhanh chóng mời đến một Y tu giỏi nhất trong vùng, người có khả năng chữa trị những vết thương sâu nặng và nguy kịch.

Trong suốt quá trình trị liệu, Trần Dực đứng bên ngoài, lòng không ngừng lo lắng.

Sư tôn, các trưởng lão và Y tu không ngừng trấn an hắn rằng Lạc Thanh Dao sẽ trở nên tốt hơn thôi.

Nghe vậy, Trần Dực như giữ được chút hy vọng mong manh.

Thật may mắn làm sao, sau một thời gian dài chữa trị, hơi thở của Lạc Thanh Dao dần trở nên ổn định hơn.

Sắc mặt nàng đã bớt tái nhợt, và cơ thể nàng như vừa được kéo từ ranh giới của Quỷ Môn Quan trở về.

Nhìn thấy nàng hồi phục, dù chỉ là một chút, trái tim Trần Dực như được giải thoát khỏi gánh nặng khổng lồ.

Hắn thầm cảm ơn trời đất vì nàng vẫn còn ở đây, bên hắn.

Một khoảng thời gian sau, Lạc Thanh Dao dần dần tỉnh lại.

Cơn đau nhức từ khắp cơ thể khiến nàng nhận thức rõ ràng rằng mình vẫn còn sống. Từng cảm giác nhói lên từ vết thương như nhắc nhở nàng về cuộc chiến vừa qua.

Nhưng quan trọng hơn cả, nàng đã trở về từ lằn ranh giữa sự sống và cái chết.

Khi mở mắt, Lạc Thanh Dao nhìn thấy Trần Dực ngồi bên cạnh, khuôn mặt hắn vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.

Nhưng trong đôi mắt sâu thẳm, nàng có thể thấy rõ sự nhẹ nhõm và yên tâm hiện hữu trong đó.

Đôi mắt hắn không còn lạnh lùng như trước nữa mà chứa đựng sự lo lắng xen lẫn niềm vui khi thấy nàng tỉnh lại.

Trần Dực không nói lời nào, nhưng sự hiện diện của hắn cùng ánh mắt ấy nói lên tất cả:

Sự an toàn của nàng là điều quan trọng nhất đối với hắn lúc này.

Lạc Thanh Dao khẽ nhắm mắt lại, thở một hơi dài, cảm nhận sự yên bình từ ánh mắt quan tâm của Trần Dực.

‘Ta trở về rồi.’ Lạc Thanh Dao thầm nghĩ, và trong tâm trí nàng, một nỗi biết ơn sâu sắc dành cho hắn hình thành.

"Muội tỉnh rồi, có còn cảm thấy đau chỗ nào nữa không?" Trần Dực hỏi, giọng nói trầm thấp nhưng chứa đầy sự dịu dàng, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày.

Lạc Thanh Dao khẽ ngồi dậy, cẩn thận để không làm tổn thương thêm vết thương của mình.

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói thanh khiết vang lên:

"Ta không sao, cảm ơn huynh đã cứu ta. Nếu không có huynh, chắc ta đã không thể rời khỏi bí cảnh ấy rồi."

Nghe Lạc Thanh Dao nói vậy, Trần Dực như trút được gánh nặng trong lòng, nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng còn lại.

Hắn gật đầu, đôi mắt chăm chú quan sát từng cử chỉ của nàng.

"Muội không sao là tốt rồi. Nhưng nếu còn chỗ nào không khỏe, nhớ bảo ta ngay. Ta sẽ lập tức gọi Y tu đến."

Sự quan tâm trong lời nói của Trần Dực khiến Lạc Thanh Dao cảm thấy ấm áp.

Nàng khẽ gật đầu, biết rằng sự hiện diện của hắn lúc này không chỉ là vì trách nhiệm mà còn vì một mối quan hệ đang thay đổi, sâu sắc hơn trước.

Lạc Thanh Dao không biết, Khi Trần Dực chứng kiến khoảnh khắc nàng ngã xuống, máu đỏ nhuộm khắp người nàng, tim hắn như bị dày xéo, bóp nghẹt lại.

Một nỗi đau thấu tận tâm can xâm chiếm hắn, khiến hắn khó thở và cảm thấy như toàn bộ máu trong cơ thể mình đã đông lại.

Hình ảnh nàng nằm đó, hơi thở yếu ớt, máu chảy không ngừng khiến hắn hoảng loạn, tuyệt vọng.

Trong khoảnh khắc ấy, Trần Dực nhận ra rằng, nỗi sợ mất nàng đã vượt qua mọi nỗi sợ khác trong cuộc đời hắn.

Hắn không thể chịu đựng được suy nghĩ Lạc Thanh Dao phải trải qua nguy hiểm nữa.

Hắn muốn thấy nàng tỉnh dậy, sinh lực dồi dào, tiếp tục nỗ lực tiến lên khám phá con đường của mình, mà không phải nằm đây, hơi thở thoi thóp, máu chảy đầm đìa.

Một quyết định chưa từng xuất hiện trong tâm trí Trần Dực trước đây bất ngờ trỗi dậy mạnh mẽ.

Hắn biết mình không thể quay lưng lại được nữa.

Từ giây phút này, hắn quyết định sẽ dõi theo và bảo vệ nàng suốt đời, dù con đường phía trước có bao nhiêu hiểm nguy.

"Ta biết rồi, cảm ơn huynh nhé." Lạc Thanh Dao cảm thấy có chút ấm áp vì sự quan tâm của Trần Dực.

Ánh mắt Lạc Thanh Dao trở nên mềm mại và đầy bí ẩn, khiến Trần Dực như bị cuốn vào đó.

Như thể hắn đang nhìn thấy một thế giới sâu thẳm, nơi mà nàng giấu kín những cảm xúc của mình.

Không biết vì sao, Lạc Thanh Dao cảm thấy Trần Dực có điều gì đó thay đổi, nhưng nàng không biết điều đó là gì.

Sự thay đổi này không ảnh hưởng xấu đến nàng.

Sự liên kết giữa hai người dường như trở nên chặt chẽ hơn từ khoảnh khắc này, như thể họ đã bước qua một ranh giới vô hình nào đó.

Tuy nhiên, trong giây lát, sự kiên định quen thuộc loé lên trong ánh mắt Lạc Thanh Dao.

Nàng không thể để mình bị cuốn vào những cảm xúc không cần thiết.

Đặc biệt là khi nàng còn nhiều trách nhiệm, nhiều sứ mệnh lớn lao chưa hoàn thành.

Mối liên kết với Trần Dực, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể làm lung lay quyết tâm của nàng.

Nàng biết rằng con đường phía trước của mình sẽ cô độc và đầy thách thức.

Và, nàng có thể tự đạt được những gì mình muốn bằng chính đôi tay và sức lực của mình.

Lạc Thanh Dao khẽ nghiêng người, rời khỏi ánh mắt của Trần Dực.

Nàng không muốn dấn sâu vào mối quan hệ này, không muốn có bất kỳ sự lệ thuộc nào.

Bởi nàng tin rằng mình đủ mạnh để đi tiếp mà không cần ai bảo vệ hay đồng hành.

"Ừm, vậy muội nghỉ ngơi đi, ta không làm phiền muội nữa." Trần Dực quay người bước ra khỏi phòng, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu cảm xúc.

Ánh mắt kiên định của Lạc Thanh Dao, vừa dịu dàng vừa đầy quyết tâm, khiến hắn hiểu rằng nàng không cần ai bảo vệ hay dựa dẫm.

Nhưng điều đó không làm hắn lùi bước.

Khi đôi chân Trần Dực rời khỏi cửa, bàn tay trên chuôi kiếm siết chặt lại, cảm giác một sức mạnh to lớn dâng trào trong lòng.

Hắn đã đưa ra quyết định, không một ai, dù là thiên địa hay con người, có thể làm hại đến nàng khi hắn vẫn còn trên đời này.

Dù Lạc Thanh Dao không muốn dựa vào ai, Trần Dực tự hứa sẽ luôn âm thầm dõi theo, bảo vệ nàng từ xa.

Vì đối với hắn, nàng không chỉ là một tu sĩ mạnh mẽ, mà còn là người quan trọng nhất trong đời hắn.