Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mười Kiếp Tình Duyên

Quyển 2 - Chương 1: Kiếm Tiên Mạnh Nhất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giữa rừng núi hoang sơ, nơi những dãy núi xanh thẳm trải dài vô tận, có một căn nhà gỗ nhỏ nằm lặng lẽ giữa khung cảnh tĩnh mịch.

Khu rừng bao quanh căn nhà là sự hòa quyện của vô số loài cây cổ thụ, với những thân cây to lớn, rêu phong bao phủ, vươn cao lên bầu trời, tán lá rậm rạp che kín ánh nắng.

Tuy vậy, những tia nắng mặt trời vẫn len lỏi qua từng kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lấp lánh chiếu xuống mặt đất đầy rêu xanh và lá khô.

Không gian nơi đây tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió thổi qua từng nhành cây, tiếng lá xào xạc nhẹ nhàng và tiếng nước suối nhỏ róc rách từ xa vọng lại.

Mùi hương của gỗ thông và đất ẩm phảng phất trong không khí, hòa quyện với hương thơm của những loài hoa dại mọc lẫn lộn giữa bụi cây.

Có đâu đó tiếng chim hót líu lo trong những tán cây, khiến không gian dù hoang dã nhưng lại không hề cô độc.

Căn nhà gỗ đơn sơ, nhỏ nhắn, với mái lá phủ kín rêu xanh, tường nhà được dựng từ những thanh gỗ thô chắc chắn nhưng giản dị.

Cửa sổ nhỏ khép hờ, để lộ chút ánh sáng vàng từ bên trong, tạo cảm giác ấm áp giữa thiên nhiên hùng vĩ, khiến cảnh vật nơi đây như thuộc về một thế giới khác – Tách biệt với ồn ào.

Bên trong căn nhà gỗ nhỏ bé ấy, trên chiếc giường trắng mềm mại, một người con gái nằm lặng lẽ trên đó như hòa mình vào không gian tĩnh lặng xung quanh.

Tấm chăn màu trắng mỏng manh phủ nhẹ lên cơ thể nàng, tạo nên một cảm giác thanh tao và yên bình.

Làn da trắng mịn của nàng phản chiếu chút ánh sáng vàng nhạt rọi từ cửa sổ, khiến nàng tỏa ra một vẻ đẹp dịu dàng và tinh khiết.

Nàng nằm yên trên giường, mái tóc đen dài xõa tung ra, uốn lượn trên gối như dòng suối tĩnh lặng, những lọn tóc mềm mại buông xuống hai bên gò má thanh tú.

Gương mặt nàng trong giấc ngủ trông bình thản hẳn, đôi mắt khép nhẹ với hàng mi cong dài che đi ánh nhìn sâu thẳm.

Ánh sáng mờ nhạt từ khung cửa sổ chiếu vào, soi rọi lên đôi môi hồng nhạt và làn da trắng hồng của nàng, tạo nên một khung cảnh bình yên và tuyệt đẹp.

Không gian xung quanh nàng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở nhịp nhàng, đều đặn của nàng.

Chiếc giường trắng mềm mại và mùi hương dịu nhẹ của gỗ thông từ căn nhà tạo nên một không gian thư thái, ấm áp.

Nơi thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại sự tĩnh lặng của thiên nhiên và vẻ đẹp trong trẻo của người con gái ấy.

Nàng nằm yên lặng trong giấc ngủ, hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn.

Một lúc sau, đôi mắt khép chặt của nàng khẽ động đậy, hàng mi dài run lên như phản ứng với tia sáng yếu ớt chiếu vào từ khung cửa sổ.

Lạc Thanh Dao chậm rãi mở mắt, ánh sáng mờ nhạt len lỏi qua tấm màn trắng làm nàng hơi nheo lại.

Đôi mắt trong veo như hồ thu dần dần hiện rõ, phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng từ khung cảnh bình yên xung quanh.

Nàng khẽ cử động, cảm nhận sự mềm mại của chiếc giường trắng dưới lưng mình, tấm chăn nhẹ nhàng phủ lên cơ thể.

Cảm giác êm ái của chiếc giường và hương thơm của gỗ thông từ căn nhà khiến nàng cảm thấy dễ chịu, thoải mái vô cùng.

Nàng đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má, cảm nhận hơi ấm từ làn da mình.

Ký ức về một điều gì đó mờ nhạt thoáng hiện lên, nhưng ngay lập tức liền tan biến như sương khói.

Lạc Thanh Dao ngồi dậy, mái tóc đen dài rơi nhẹ xuống hai bên vai, tấm chăn trắng trượt xuống, để lộ đôi vai thon gầy và dáng người thanh mảnh.

Ánh sáng ban mai từ cửa sổ chiếu vào, nhuộm vàng đôi mắt nàng, khiến chúng trở nên lấp lánh như chứa đựng cả một bầu trời bí ẩn.

Nàng khẽ thở dài, cảm giác như mình vừa thức dậy không chỉ từ một giấc ngủ, mà từ một chặng đường dài — Một hành trình mà nàng chưa thể nhớ đến, nhưng chắc chắn sẽ tiếp tục.

Đêm qua, trong giấc mộng mơ hồ, Lạc Thanh Dao thấy mình đứng giữa biển sao mênh mông.

Nàng như trung tâm của dòng chảy không gian ấy vậy.

Xung quanh nàng là một bầu trời vô tận, không có giới hạn, chỉ có những vì sao lấp lánh chiếu sáng, trải dài đến tận cùng.

Ánh sáng của muôn ngàn tinh tú bao quanh nàng, tỏa ra một thứ hào quang dịu dàng nhưng lại mang trong mình một cảm giác thiêng liêng, kỳ vĩ.

Trong số muôn ngàn vì sao ấy, có mười ngôi sao sáng ngời và thần bí nhất, như thể nó là những người ngự trị của toàn bộ biển sao này vậy.

Những tia sáng ánh lên từ chúng nó không chỉ đơn thuần là ánh sao sáng, mà như những dòng năng lượng đang không ngừng kết nối, hòa quyện với nàng cùng những vì sao khác.

Lạc Thanh Dao đứng yên, cảm nhận từng luồng sáng truyền vào cơ thể mình, lòng nàng dâng lên một cảm giác kỳ lạ — Vừa thân quen, vừa xa lạ.

Như thể biển sao này không chỉ là khung cảnh trong một giấc mơ hão huyền, mà là một phần của nàng, nơi mà linh hồn nàng thuộc về.

Một sự kết nối sâu thẳm, không thể giải thích được khiến nàng cảm thấy như đang ở nhà, như được gọi về một nơi vốn luôn ở trong nàng.

Cảm giác thiêng liêng ấy không chỉ mang đến sự yên bình, mà còn thổi bùng lên trong nàng một ý thức về sứ mệnh nào đó.

Giữa biển sao ấy, có điều gì thúc giục nàng, một lời nhắc nhở không rõ ràng nhưng chưa từng dừng lại.

Lạc Thanh Dao biết rằng đây không phải là một giấc mơ bình thường, mà là một thông điệp, một sự liên kết với một điều gì đó to lớn hơn, vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của nàng lúc này.

Khi nàng tỉnh dậy, ánh sáng ban mai ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, nhưng cảm giác của giấc mơ vẫn còn rất rõ ràng, vô cùng chân thực.

Lạc Thanh Dao vẫn còn cảm nhận được biển sao ấy, ánh sáng dịu dàng kia và sự thiêng liêng bao quanh mình.

Trái tim nàng khẽ thắt lại, cảm giác như sắp chạm tới một điều gì đó quan trọng nhưng chưa thể hoàn toàn hiểu rõ.

Sứ mệnh ấy dù chưa rõ ràng nhưng lại khiến Lạc Thanh Dao cảm thấy rằng con đường trước mắt không chỉ dành riêng cho nàng, mà còn cho điều gì đó lớn lao hơn thế nữa.

Lạc Thanh Dao đứng dậy, ánh mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi những ngọn núi phủ sương mờ ảo ẩn hiện dưới nắng mai.

Trái tim nàng khẽ rung động, tựa hồ như có một bàn tay vô hình dẫn dắt nàng đi về một nơi nào đó xa xôi vậy.

– Vận mệnh –

Một từ thoáng qua trong tâm trí nàng, như một điềm báo rằng mọi thứ nàng đang làm không chỉ là hành trình của riêng mình.

Có một thứ gì đó lớn hơn, vượt xa sự hiểu biết của nàng, và nàng được chọn để thực hiện điều ấy.

Và nàng nguyện đón nhận sứ mệnh ấy bằng tất cả những gì mình có, bước tiếp trên con đường ấy không dừng lại, không ngừng đập tan mọi chướng ngại trên hành trình của nàng.

Lạc Thanh Dao xuất thân là cô nhi, nhưng nàng được nhận nuôi, được lớn lên trong tình yêu thương và sự bao bọc của người dân trong một ngôi làng nhỏ nằm dưới chân núi.

Những kỷ niệm về ngôi làng nhỏ ấy luôn là một phần ấm áp trong lòng nàng, nơi mà tình người đã sưởi ấm tuổi thơ của nàng.

Tình cảm đùm bọc ấy đã nuôi lớn nàng, không chỉ về thể xác mà còn cả về tâm hồn. Nàng học được sự nhẫn nại, lòng biết ơn, và cả sự kiên cường từ những người xung quanh.

Chính tình yêu thương đó đã hình thành nên trái tim nhân hậu và mạnh mẽ của nàng, khiến nàng luôn khao khát bảo vệ những gì tốt đẹp và thay đổi số phận, không chỉ cho riêng mình mà còn cho mọi người.

Dù số phận của nàng luôn ẩn chứa những điều kỳ lạ, nhưng sự chăm sóc và bao bọc của ngôi làng nhỏ đã trở thành nền tảng vững chắc cho trái tim và sứ mệnh lớn lao mà nàng mang theo trên hành trình của mình.

Dẫu cho được nuôi dưỡng trong tình yêu thương và sự đùm bọc của dân làng, Lạc Thanh Dao vẫn luôn mang trong lòng một nỗi trăn trở.

Những người dân tốt bụng ấy đã dành cho nàng mọi điều tốt đẹp nhất, giúp nàng trưởng thành hơn, nhưng nàng biết mình không thể cứ mãi nương nhờ vào họ được.

Sự quan tâm của họ đã giúp nàng có được mình của ngày hôm nay, và nàng không muốn sự hiện diện của mình trở thành gánh nặng cho mọi người nữa.

Trong lòng nàng, sự biết ơn vô cùng lớn lao và dâng trào nhưng đồng thời cũng có một sự kiên quyết nhất định.

Nàng hiểu rằng đã đến lúc nàng phải rời đi. Họ đã nuôi nàng lớn, trao cho nàng tất cả, và nàng biết mình phải tự bước đi trên con đường của riêng mình, không thể tiếp tục phụ thuộc vào ai cả.

Lạc Thanh Dao không muốn tiếp tục ăn bám tình thương của họ mãi nữa, bởi nàng biết rằng một ngày nào đó nàng sẽ phải đối mặt với số phận nào đó, với những thử thách lớn hơn.

Nàng quyết tâm sẽ ra đi, không chỉ để tìm kiếm mục tiêu của chính mình mà còn để trả ơn cho những gì dân làng đã làm nữa.

Lời chia tay khó nói, nhưng Lạc Thanh Dao tin rằng họ sẽ hiểu và tôn trọng quyết định của nàng thôi.

Lạc Thanh Dao bước từng bước chậm rãi trên con đường dẫn đến phòng của trưởng làng, trong lòng nàng đầy sự quyết tâm nhưng cũng không kém phần lo lắng, không nỡ.

Nàng biết đây là lúc phải nói ra quyết định của mình.

Khi nàng đến, cánh cửa khẽ mở, bên trong là trưởng làng và một vài người khác đang ngồi bàn bạc về một việc gì đó.

Tiếng cánh cửa vang lên khiến họ quay sang nhìn, và ánh mắt họ chạm vào dáng hình của Lạc Thanh Dao đang đứng ở cánh cửa.

Mọi người có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó, những ánh mắt ấm áp và nụ cười chân thành hướng về phía nàng.

Một người trong số họ hỏi với giọng dịu dàng:

"Con có việc gì mà đến đây vậy, Dao Nhi?" Lạc Thanh Dao hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi trả lời, giọng điệu kiên định nhưng cũng đầy cảm xúc,

"Con... Con muốn rời khỏi nơi này ạ!"

"Con không thể làm phiền đến mọi người hơn được. Bây giờ con đã lớn rồi, không nên ảnh hưởng đến mọi người nữa."

Lời nói của nàng như một cơn gió bất ngờ cuốn qua không gian yên tĩnh, khiến mọi người kinh ngạc.

Họ nhìn nhau, không tin nổi vào những gì vừa nghe vào tai mình rồi sốt sắng nói:

"Sao có thể chứ? Con không làm phiền gì đến chúng ta hết!"

"Chúng ta đã nuôi con lớn, và sẽ tiếp tục chăm sóc con nếu con muốn ở lại đây mãi mãi!" Giọng họ chân thành và đong đầy tình cảm.

Dù trái tim Lạc Thanh Dao cảm thấy vô cùng cảm động trước những lời nói đó, nàng biết mình đã quyết định, nàng sẽ không thay đổi.

Nàng không thể ở lại mãi mãi được, bởi một điều gì đó sâu trong lòng nàng luôn thôi thúc nàng rời đi tìm kiếm nó, một thứ mà chính nàng cũng chưa rõ.

Mọi người nhận ra sự kiên định trong ánh mắt của nàng.

Họ thở dài, trong lòng vừa luyến tiếc vừa hiểu rõ rằng nàng đã lớn rồi.

Từ nhỏ Lạc Thanh Dao đã trưởng thành hơn so với những đứa trẻ khác trong làng rất nhiều, nhưng không ai ngờ rằng nàng lại có thể hiểu chuyện và mạnh mẽ đến vậy.

Trưởng làng chậm rãi bước đến, hắn khẽ xoa đầu nàng như cách mình vẫn thường làm khi nàng còn nhỏ, ánh mắt đầy trìu mến và tự hào.

"Đi thôi, con cứ đi bất kỳ đâu con muốn, làm bất kỳ điều gì con muốn làm." Trưởng làng nói, giọng điệu ấm áp nhưng cũng ẩn chứa sự buồn bã, lưu luyến.

"Chúng ta sẽ không bao giờ ngăn cản con đâu. Mọi người đều cầu nguyện cho chặng đường con đi được yên lành và may mắn. Mong mọi ước mơ của con được thành hiện thực."

Những lời ấy như một lời chúc phúc, nhưng cũng là sự chấp nhận rằng Lạc Thanh Dao không còn là một cô bé nữa.

Nàng là con gái của họ, dù không cùng chung huyết thống nhưng tình cảm họ dành cho nàng như dành cho con gái ruột thịt của mình.

Giờ đây đứa con của họ đã lớn rồi và sắp phải rời đi đến một nơi mà có lẽ sẽ không bao giờ có thể trở lại được nữa.

Tuy lưu luyến và có chút không đành lòng để nàng đi, nhưng đồng thời họ cũng tự hào vô cùng vì nàng đã chọn lựa được con đường của mình.

Trái tim Lạc Thanh Dao nghẹn ngào, nàng mỉm cười, cúi đầu thật sâu rồi cảm ơn mọi người.

"Con cảm ơn mọi người ạ!" Lạc Thanh Dao nói, nàng biết rằng sự tự do và trách nhiệm trên vai mình từ giờ trở đi đã bắt đầu.

Và dù khó khăn nào phía trước, nàng cũng sẽ mang theo tình yêu thương của ngôi làng nhỏ trong từng bước đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »