Chương 7

Cố Mi không hề biết, nàng đã bị Liêm Huy ăn qua một lần ở trong mơ. Với nàng mà nói, chuyện tối đó, chẳng qua chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn mà thôi, rất nhanh chóng bị quên sạch sành sanh. Nàng hiện tại, vẫn hàng ngày bị Triệu Vô Cực ép luyện đủ loại chưởng pháp kiếm pháp, thậm chí bị y đuổi chạy khắp núi, chỉ vì luyện thứ khinh công chết tiệt trong truyền thuyết.

Thân thể mệt mỏi vô cùng, buổi chiều đa phần là đặt đầu liền ngủ. Mà Triệu Vô Cực trước giờ vẫn vậy đợi nàng ngủ xong sẽ tới bên kia động ở cạnh Trác Dao. Chỉ đợi đến lúc trăng lên giữa trời mới quay lại động nghỉ ngơi, chứ không canh giữ cạnh mộ cả đêm như trước nữa.

Có lúc sáng sớm Cố Mi tỉnh dậy, nhìn dung nhan ôn hòa say ngủ của Triệu Vô Cực, cảm thấy cuộc sống thế này kỳ thực không tệ.

Nhưng ông trời nhất định không để nàng sống an tĩnh như vậy.

Mỗi một nữ chính xuyên không đều phải tạo thành một hồi sóng to gió lớn.

Hoặc là có nam tử cuồng nộ vì hồng nhan, hoặc là một vị nữ cường thẳng thắn, tự mình phiêu dạt giang hồ, nhất thống thiên hạ, hoặc là tọa trấn hậu cung, dù gì cũng là nữ vương gia đấu.

Bỗng nhiên có một ngày, Cố Mi tỉnh giấc, ở giường đá đối diện trống không.

Triệu Vô Cực vẫn chưa về.

Cố Mi bắt đầu có chút bối rối không tên. Việc này không giống phong cách làm việc của y.

Cho nên nàng vội vàng đi ngay ra sau núi.

Một đường hoa nở, ong bướm bay lượn. Nhưng hai chân Cố Mi như nhũn ra, dùng hết sức bình sinh cũng không thể bước được nửa bước.

Trên phần mộ trống rỗng có một người nằm sấp. Đất dưới chân y đã bị dòng máu đỏ thắm thấm ướt.

Cố Mi lúc này chỉ thấy dòng máu trong cơ thể mình như bị rút sạch. Nàng bước chân cứng ngắc tới, run tay lật người kia lại.

Dung nhan gầy gò, hai mắt nhắm nghiền, chính là Triệu Vô Cực.

Toàn thân Cố Mi mềm nhũn, quỳ gối trước mặt y, tụ hết khí lực toàn thân mới có thể đưa ngón tay trỏ của mình rời khỏi phía dưới mũi y.

Khí tức như có như không thở ra, nhưng chí ít, y còn sống.

Có thể thấy trong miệng y không ngừng chảy ra rất nhiều máu, dường như tính mạng y cũng theo từng giọt ấy bắt đầu trôi đi.

Cố Mi thất kinh, trong đầu trống rỗng. Phải lát sau mới phản ứng lại, nàng phải xuống núi tìm người tới giúp.Trong phái Hoa Sơn nhất định có người có y thuật lơi hại, họ nhất định có thể cứu sống y.

Chủ ý đã quyết, nàng đứng dậy định rời đi. Nhưng suy nghĩ lại bị một bàn tay ẩm ướt kéo lại.

Máu đỏ đã nhuộm ướt cả tay y, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Cố Mi cuối cùng khóc thành tiếng: "Sư thúc người thả ta ra. Ta xuống núi tìm người tới cứu người."

Triệu Vô Cực lắc đầu, nhọc nhằn đưa tay, như muốn lau giọt lệ trên mắt nàng, nhẹ nhàng nói: "Không cần phải làm vậy."

Cố Mi càng khóc thương tâm hơn, đôi mắt mơ hồ vì nước mắt, không còn trông rõ gì. Nhưng trong lòng nàng thực ra cũng biết y nói thực, y đúng là đã hết cách cứu, dù là Hoa Đà tái thế, cũng không cứu nổi.

Nàng lấy hai tay che mặt, bỗng nhiên thấp giọng nhưng lại vồn vã nói rằng: "Thực ra, người là phụ thân của Hồng Dao đúng không?"

Thực ra thì Cố Mi đoán được hết cả. Ngọc bội này, ánh mắt thương tiếc nhìn nàng kia, còn có những lời nói dù hàm hồ nhưng có ý tứ, cộng thêm bảy phần mười nội lực, còn cả phần mộ của Trác Dao, từng việc một, thứ nào cũng đều là yêu thương và hổ thẹn của một phụ thân đối với nữ nhi của mình.

Triệu Vô Cực không ngờ nàng sẽ đoán được, cười khổ: "Bị con đoán được. Xem ra ta che giấu chưa đủ tốt. Có điều, Hồng Dao, con hận ta ư? Suốt mười sau năm qua, ta đều không chăm sóc con được một ngày, thậm chí, từ ban đầu ta không hề biết sự tồn tại của con. Có điều trời cao thấu tỏ, ta đã biết rồi. Tuy rằng chỉ có thời gian mấy tháng ngắn ngủi, nhưng có thể nhìn thấy con, ta cũng thỏa mãn rồi."

Cố Mi xáo động một hồi, không dám nói lời thật cho y biết, con gái Hồng Dao của y cũng sớm tạ thế rồi. Nàng buông tay xuống, thấp giọng kêu gào: "Hận? Sao có thể không hận? Nếu người cứ chết như vậy, Hồng Dao nhất định sẽ hận người cả đời. Vì vậy, phụ thân, xin người, người không được chết, nhất định phải sống tiếp. Người chờ lát, con lập tức tìm người tới cứu người."

Trong ánh mắt vốn vô thần của Triệu Vô Cực bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng khác thường, nắm tay Cố Mi càng chặt. Y khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn nàng, vui mừng nói: "Con, con vừa gọi ta là gì?"

Cố Mi còn đang khóc lóc, tay nàng luống cuống, không biết nên làm gì: "Phụ thân, ta gọi người là phụ thân. Phụ thân, người tuyệt đối đừng chết. Người phải cố sống sót, sống nhìn con học được tất thảy những chiêu thức khó nhằn kia."

Nàng từ nhỏ đã mất cha mẹ, ở cùng với thúc thúc. Nhưng việc làm ăn của thúc thúc và thẩm thẩm bận rộn, một năm cũng chẳng ở nhà bao lâu, xưa nay chỉ có một chị họ ngày ngày đối diện với nàng.

Vì lẽ đó ở nơi này cùng Triệu Vô Cực, nàng lần đầu tiên cảm nhận được cái là tình thương của cha.

Nhưng không ngờ, nhanh vậy đã sắp mất đi.

Cố Mi cứ khóc đến không kìm được. Triệu Vô Cực là người ôn hòa, đối với nàng không cần phải nói, chỉ hận không thể đem hết thảy sao trên trời hái xuống cho nàng. Cho nên nàng có thể trắng trợn ở trước mặt y thích làm gì thì làm. Nàng thậm chí từng ích kỷ nghĩ, qua ít ngày nữa, liền lén trốn xuống núi đi ngao du giang hồ với y. Cho dù y bắt nàng diện bích một năm*, cùng lắm là khai trừ nàng khỏi Hoa Sơn, dù sao có Triệu Vô Cực, hai người họ cùng lưu lạc chân trời cũng được.

*cách nói của Phật giáo, đề cập việc thiền định trên tường.

Thế nhưng mộng tỉnh rồi, Triệu Vô Cực sắp chết rồi.

Cố Mi nén cơn khóc, bỗng nhiên nắm chặt hai tay, giọng căm hận nói: "Là ai tổn hại người? Nói cho con biết, con đi báo thù cho người."

Triệu Vô Cực lắc đầu, đưa tay che lên hai mắt không ngừng tuôn lệ của nàng; "Không, Dao Dao, ta chỉ mong con sống vui vẻ, sống tiếp, mà không để thù hận mờ mắt."

"Vậy còn phải làm thế nào? Con phải làm thế nào?" Cố Mi cúi đầu nghẹn ngào không thành câu, chẳng lẽ muốn nàng trơ mắt nhìn người chết đi?

Triệu Vô Cực mỉm cười sờ tóc nàng: "Con gái ta không cần làm gì hết, chỉ cần sống vui vẻ là được. Như vậy ta và mẹ con cũng yên lòng."

Cố Mi dùng sức gật đầu, chỉ khóc chứ không nói. Bên tai nghe tiếng thở dài của Triệu Vô Cực: "Kỳ thực nửa năm trước ta đã biết mình mắc tuyệt chứng, không kéo dài được lâu. Tự mình lưu lạc thời gian dài như vậy, vốn có thể tìm nơi chôn mình. Nhưng ta muốn trở về. Mẹ của con, nàng ấy vẫn ở đây chờ ta.

Mười bảy năm trước ta dẫn mẹ con xuống núi, tạo thành sai lầm lớn cả đời. Sau đó mẹ con tới Huyền Ly cung, sinh con ra. Đợi đến khi con ba tuổi, Mộ Dung Huyền chết rồi, mẹ con cả thân thương tích đưa con về Hoa Sơn, chỉ là khi đó ta đã bỏ đi, lưu lạc chân trời. Nàng sắp chết cũng không trông thấy ta, chết rồi theo di ngôn của nàng, sư huynh chôn nàng ở đây. Nơi này, Dao Dao, mẹ con một mực chờ ta trở về đây. Nhiều năm như vậy, ta tự thấy mình không còn mặt mũi tới gặp nàng, vẫn không dám trở về. Nhưng nửa năm trước, ta biết mình mắc phải tuyệt chứng, không còn sống lâu trên đời, khi đó trong lòng ta lại vô cùng bình tĩnh, ta cuối cùng, cuối cùng cũng có thể trở về rồi, trở về vĩnh viễn bên cạnh nàng ấy. Có điều, Dao Dao, ta khi đó không biết con là con gái của ta, nếu sớm biết, ta nhất định trở về sớm, cũng không để mình con cô đơn nhiều năm như vậy. Dao Dao, con , con có hận ta không?"

Thông Nguyên Tử tay cầm phất trần ngồi bên trên, xuyên qua đàn hương mịt mờ sương khói nhìn nàng thương xót.

Thời gian không tới nửa năm, khí chất ngang tàn trên người đối diện dường như không còn sót lại chút gì. Tóc mai nàng tán loạn, trên người loang lổ vết máu, không phát ra chút âm thanh nào.

Thông Nguyên Tử thở dài một tiếng, đứng dậy đi đến trước mặt nàng.

Cố Mi vẫn nằm rạp trên mặt đấu, trong mắt không có lệ, chỉ thấy một đôi giày xám cùng bạch sam đứng trước mặt nàng.

Thông Nguyên Tử hơi khom lưng đỡ nàng dậy, ánh mắt không chút dao động: "Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi. Hậu sự của Vô Cực sư đệ, ta sẽ dặn dò người đi làm."

Cố Mi lắc đầu: "Con muốn đi cùng người đoạn đường cuối cùng này."

Thông Nguyên Tử trầm mặc, không nói nữa. Mà Cố Mi xoay người muốn rời đi, chỉ là đột nhiên, nàng dừng bước, cũng không quay đầu lại mà hỏi: "Người, người là cha ruột của ta đúng không?"

Thông Nguyên Tử tiếp tục trầm mặc, lúc lâu sau mới nghe thấy thanh âm hư hao của ông truyền đến: "Phải năm ấy mẹ ngươi cả người thương tích mang ngươi trở về, trước khi chết nói cho ta biết, tuy rằng người ngoài đều cho là con gái của Mộ Dung Huyền, nhưng thực ra, cha ruột ngươi là Vô Cực sư đệ. Muội ấy muốn khi ta gặp lại đệ ấy, nhất định phải nói cho đệ ấy biết chuyện này."

Cố Mi nghe vậy, nhấc chân đi thẳng.

Nàng cuối cùng biết, đêm đó Triệu Vô Cực xuống núi tìm người nào.