Mười hai ấn chú
Trên dãy núi Hoàng Liên Sơn hùng vĩ có một khu rừng già mang đầy vẻ hoang sơ cổ kính. Nó được ngăn cách hẳn với thế giới bên ngoài bằng sự âm u và nguy hiểm đến đáng sợ. Nơi này con người vẫn chưa dám tiến sâu vào vì trong đó mỗi cành cây ngọn cỏ hay những con côn trùng thôi đều chứa đựng rất nhiều nguy cơ khiến người ta mất mạng. Đã có rất nhiều người tiến vào đó với mục đích thám hiểm nghiên cứu bí mật của nó nhưng chưa có một ai thành công đi ra.
Bao bọc phía ngoài của khu rừng là những gốc cổ thụ lâu đời mọc san sát nhau. Chúng như tạo thành một lớp tường thành kiên cố để ngăn cản sự xâm nhập trái phép của con người đến từ thế giới bên ngoài.
Phía trên cao những tán cây to lớn tựa như một người khổng lồ đang dang đôi cánh tay của mình ra để ôm trọn khoảng trời mênh mông. Những tán cây đó bao phủ và che lại gần hết ánh sáng phát ra từ ánh mặt trời. Trên đó thi thoảng lại có một vài cơn gió thổi ngang qua khiến chúng đung đưa, tiếng lá cây va vào nhau phát tiếng lạo xạo tựa như một bản nhạc du dương.
Trong khung cảnh bức tranh hùng vĩ của thiên nhiên đó. Khi mà bóng tối dần dần buông xuống rồi nuốt từ từ chút tia sáng ít ỏi len qua được lớp ""lá chắn"" rậm rạp phía trên. Ở phía dưới lớp "" lá chắn đó"" đó từng loại động vật sinh sống ban ngày đang bắt đầu vội vã nối đuôi nhau về nơi chú ngụ của mình. Ngược lại các loại thú sinh sống vào ban đêm thì dần dần từ trong hang ổ chuẩn bị giục dịch đi ra để bắt đầu cho những chuyến đi săn kiếm ăn của mình.
Thế nhưng mà, lúc này, trong một đêm mưa gió bão bùng, ở một góc phía nam tiếp giáp với khu rừng huyền bí lại có một điều vô cùng kỳ lạ đang diễn ra.
Ở nơi đây, trong lúc này, tất cả các loài động vật không kể lớn nhỏ, không kể sinh sống vào ban ngày hay ban đêm đều trở lên ngoan ngoãn lạ thường. Chúng nằm im tại chỗ. Thậm chí một số còn không dám thở mạnh, toàn thân thì đều đang run lên bần bật.
Vào lúc này, người ta không còn nghe thấy bất kỳ tiếng thú rừng, chim chóc hay ngay cả tiếng côn trùng nào cả. Tất cả bọn chúng đều đang bị nỗi sợ hãi lẫn áp hết bản năng của mình. Sự sợ hãi này có lẽ sẽ ăn sâu vào tận linh hồn chúng cho đến khi chết đi.
Vào lúc này, thay vào những âm thanh vốn có của một khu rừng thì ngoại trừ tiếng sấm, tiếng gió, tiếng mưa, người ta còn nghe được tiếng động được tạo ra như là có người đang giao đấu với nhau vậy. Tiếng va chạm của binh khí, tiếng quyền cước giao nhau, tiếng quỷ dữ gào thét, tiếng âm hồn ai oán như đến từ mười tám tầng địa ngục vang vọng cả một khoảng trời khiến người khác không rét mà run.
Đúng vậy ngay bây giờ ở phía nam tiếp giáp khu rừng già này đang diễn ra một trận chém gϊếŧ vô cùng kịch liệt. Bất kỳ ai trong đó dù phạm một sai lầm nhỏ thôi cũng khiến kẻ đó phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.. !!!
Ánh chớp giật nháy sáng cả một khoảng trời theo sau là tiếng nổ đùng đùng của sấm sét.
Đây là một thôn nhỏ cạnh bìa rừng. Lúc này, trong thôn đã chất đầy xác chết, thảm trạng của người dân trong thôn đủ làm cho tất cả mọi người phải lạnh gáy. Có người bị móc mắt, có người đã bị chặt cụt tay, có đứa bé bị lột da, . . .
Ở giữa thôn có một người đàn ông trẻ tuổi đang liều mạng chống lại sự vây công của một bóng đen không rõ hình dáng cùng với một đám oan hồn lệ quỷ hung tợn.
- Ha ha ha! Thằng nhóc pháp sư giỏi lắm! Không ngờ hôm nay tao lại có may mắn gặp được truyền nhân của Lạc môn, một trong năm Linh môn mạnh nhất của giới Huyền Môn nước Tiên Lạc này. Thế nhưng mà hôm nay sẽ là ngày người phải bỏ lại cái mạng của mình ở lại đây.
Bóng đen thét lên bằng một giọng khàn khàn không nghe ra già trẻ.
Sau đó hắn niệm một câu chú tối nghĩa khiến cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên trở lên vặn vẹo. Từng luồng âm tà chi khí từ người hắn phát ra lan tỏa đến bốn phương tám hướng như thể muốn thôn phệ mọi thứ xung quanh hai người vậy..
Lúc này đây bất kể một người nào chứng kiến cảnh này đều không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân phát lạnh.. Chỉ cần nhìn thấy luồng âm tà chi khí đó thôi thì người ta cũng sẽ đoán ra được bóng đen kia là không phải loại người lương thiện gì. Hay nói đúng hơn kẻ đó là một người vô cùng hung ác..
Vừa lẩm bẩm niệm chú đồng thời hai tay của hắn cũng đan vào nhau kết thành những ấn ký kỳ quái.
Thấy đối thủ của mình ra tay, người đàn ông kia cũng không đứng nhìn.. Ngay khi trên miệng đọc thần chú thì hai tay cũng đã bắt quyết rồi phóng ra một lá bùa
- Thiên Can Địa Chi, Thìn Long Ấn Chú.....xuất hiệnnn
Tức thì từ trên thân anh ta phóng ra hư ảnh một con rồng vàng to lớn. Rồng vàng múa lượn gầm thét đầy uy vũ trên đầu anh ta rồi nó há miệng phun một luồng ánh sáng màu vàng chặn lại luồng âm tà chi khí kia.
Tiếng long ngâm vang lên khiến đầu óc của bóng đen cũng phải choáng váng. Hai luồng khí một thì mang theo làn sương đen âm lãnh đến cực hạn, một thì mang theo ánh sang chứa đầy long uy va vào nhau tạo tiếng nổ kinh thiên động địa, khói bụi ngút trời.
Người đến thế công như lang như hổ nhưng người đỡ đòn cũng không kém, tựa như tường đồng vách sắt một dạng chặn lại tất cả âm tà chi khí phát ra từ phía bóng đen.
Rồng vàng gào thét vang trời . Khi tiếng long ngâm vang lên thì hạo nhiên chính khí từ thể nội người thanh niên trẻ cũng phát ra đẩy lùi và xua tan đi tất cả sự u ám của cả một góc rừng do ma khí từ đối thủ của anh ta tạo ra.
Sát khí kinh khủng phát ra từ phía bóng đen như ngưng tụ thành hình một cánh cửa đen xì cực kỳ ghê rợn hiện lên chắn trước mặt hắn. Trên cánh cổng đó lại có từng bóng hình ma quỷ vô cùng hung ác lấp ló hiện lên gào thét đang nhe nanh giơ vuốt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.
Lúc này, con rồng vàng cũng đã lao đến trước mặt bóng áo đen thế nhưng nó chưa kịp làm tổn hại hắn thì đã bị các khuôn mặt quỷ dữ tợn trên cánh cửa há miệng thôn phệ mất.
Ngay sau đó từ trên những gương mặt quỷ đó lại phun ra những luồng âm quang lạnh thấu sương về phía người đàn ông làm anh ta không kịp thi pháp đỡ hay là né tránh. Trúng đòn đánh đó khiến anh ta phun ra một ngụm máu.
Tiếp đó, từ trong cánh cửa đen đó, một đám oan hồn lệ quỷ hung tợn liên tiếp bước ra, trong số chúng có cả nam cả nữ, cả già cả trẻ, đủ loại lớn bé và cũng đủ loại hình dáng, kẻ thiếu tay, người thiếu chân, kẻ thì thiêu nguyên cả cái đầu lâu. Bọn chúng gào thét rồi lao về phía người đàn ông như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta. Dường như huyết nhục của anh ta vô cùng hấp dẫn chúng vậy.
Trông thấy đám quỷ, người đàn ông lại có chút thất thần. Chỉ thấy anh nhỏ giọng lẩm bẩm từng cái tên:
- Cụ Tâm . . . cụ Nam . . . bà Nguyệt . . . bà Hà . . . bác Nguyên . . . cô Thanh . . . Hải . . .Long
Đúng vậy, đám quỷ này lại chính là những người dân trong thôn nhỏ kia. Những người hàng xóm thân thuộc của người đàn ông đã bị bóng đen tra tấn biến họ thành những con ác quỷ không thể siêu thoát.
Nhìn những người mới lúc chiều còn đang cười nói, chúc mừng mình nay lại biến thành lệ quỷ tấn công bản thân, người đàn ông cũng không khỏi run tay. Anh thực sự không hề muốn ra tay với quỷ hồn của những thôn dân này nhưng anh cũng biết rằng nếu như không bị tiêu diệt những thôn dân sẽ càng phải chịu nhiều nỗi đau kinh khủng hơn. Chính vì thế, anh đành phải run rẩy giơ tay lên, tung những lá bùa tiêu diệt đám quỷ.
Thế nhưng mà thời gian chần chờ chốc lát kia cũng đã đủ để đám lệ quỷ để lại rất nhiều vết thương kinh khủng trên người anh ta. Máu từ những vết thương đó chảy ra nhuộm đỏ cả bộ quần áo đang mặc.
Vừa trúng một đòn của bóng áo đen nay lại bị vây công bởi đám lệ quỷ hung dữ cho nên lúc này, người đàn ông rất chật vật.
Rõ ràng người đàn ông đang rơi vào thế hạ phong, có khả năng sẽ bị nhấn chìm trong đám quỷ bất cứ lúc nào thế nhưng mà người này vẫn không hề có ý lùi bước hay bỏ chạy bởi vì phía sau anh có thứ mà anh trân trọng hơn cả tính mạng của mình.
Phía sau người đàn ông là một ngôi nhà nhỏ, ở bên trong, một người đàn bà tóc tai rũ rượi đang ôm một đứa bé còn đỏ hỏn, trên ngực của đứa bé có vết bớt đỏ lạ lùng giống như một vầng trăng máu. Đây chính là vợ con của anh, đứa bé mới sinh hôm trước, vậy mà hôm nay, bọn họ đã gặp phải kiếp nạn này.
Có vẻ nhận thấy hôm nay mình không còn cơ hội sống rời khỏi đây cho nên anh ta quyết định tung ra một sát chiêu cuối cùng ý đồ liều mạng muốn đồng quy vu tận với bóng áo đen kia..
Anh cắn đầu ngón tay cái của mình rồi lấy máu vẽ một đường lên trán. Hai tay người đàn ông kết thành một ấn ký vô cùng kỳ quái mà từ trước tới giờ chính anh cũng chưa có cơ hội sử dụng qua.
- Thiên Can linh linh
Giáp Ất Bính Đinh Canh Tân Mậu Kỷ Nhâm Quý
Địa Chi linh linh
Tý Sửu Dần Mão Thìn Tỵ Ngọ Mùi Thân Dậu Tuất Hợi.
Lấy máu huyết của ta mở ra Lạc môn, thỉnh mời thần ấn,. Thập Nhị Ấn Chú, quy nhất, Lạc Điểu Tru Tà . . . Diệttt . . . Maaaaa ... Ấn
Một tiếng chim kêu vang vọng cả dãy Hoàng Liên Sơn. Uy áp phát ra lúc này khiến tất cả các loài động vật trên dãy Hoàng Liên Sơn đều nằm rạp xuống đất, toàn thân run rẩy. Cương khí mãnh liệt phát ra từ phía người đàn ông hóa thành một con chim có hình dáng kì lạ
Đó chính là chim Lạc trong truyền thuyết của người Việt.
Chim Lạc há miệng gào thét giận dữ rồi phun ra một luồng ánh sáng bảy màu rực rỡ về phía tên áo đen.
Nhận thấy luồng ánh sáng mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa của chim Lạc thì bóng áo đen trước mắt vô cùng khϊếp sợ.
Hắn cũng không ngờ đến tận thời khắc này, người đàn ông kia vẫn còn sức tung ra đòn đánh đáng sợ như vậy.
Lúc này, bóng đen quỳ xuống hai tay chắp vào nhau như bái lậy rồi nhanh chóng kết thành ấn. Trong hai con mắt của hắn có vằn đỏ hiện lên sau đó có hai dòng máu chảy ra. Tiếp đó từ tai, mũi, miệng của hắn máu cũng chảy ra. Máu chảy ra rơi xuống rồi hòa tan vào trong lòng đất. Từ trên người của hắn, một luồng tà khí vô cùng uy mãnh bạo phát ra. Miệng hắn đọc chú càng nhanh thì máu thoát ra càng nhiều. Bất ngờ hắn ngừng đọc chú rồi hét lên
- Xin Quỷ Chủ ban cho ta sức mạnh, thỉnh Quỷ Thần Huyết Sát Lệnh.. MỞ..
Bỗng nhiên lúc này từ phía trong cánh cửa, một bộ xương đen to lớn dữ tợn hiện ra. Hai hốc mắt cùng miệng của nó như là ba lỗ đen sâu không thấy đáy. Miệng khô lâu há ra hít một hơi hút tất cả mọi thứ xung quanh vào rồi nó phun ra một luồng khí đen kinh khủng, bắn về phía luồng ánh sáng bảy màu của chim Lạc.
Hai luồng sức mạnh va vào nhau tạo lên tiếng nổ kinh thiên động địa. Gió lốc nổi lên làm cho những tán cây cao lớn xung quanh nghiêng ngả, khói bụi ngút trời.
Một lúc sau, hai luồng sức mạnh từ từ hòa vào làm một rồi cùng tiêu tán trong thiên địa.
Cùng lúc đó, hư ảnh chim Lạc đang bay lượn trên trời hót lên một tiếng rồi dần dần biến mất. Phía bên kia khô lâu sau khi phóng ra luồng khí đen cản lại luồng sáng bảy màu thì cũng chui lại về phía cánh cổng.
Khói bụi tan đi, người đàn ông nhìn về phía bóng áo đen trước mặt. Trông tình trạng của tên đó lúc này vô cùng thê thảm, tinh huyết trên người hắn bị khô lâu hút rất nhiều cho nên trông hắn bây giờ tựa như xác ướp vậy. Thế nhưng tuy bị thương rất nặng như vậy mà hắn vẫn không chết.
Còn về phía mình sau khi tung ra đòn đánh cuối cùng thì lúc này bản thân đã không còn sức lực để đứng thẳng nữa. Một chân quỳ xuống, hai tay anh phải chống xuống mặt đất mới miễn cưỡng không bị ngã ra. Anh cúi gằm mặt, từ trên khóe miệng liên tục có máu đen trào ra.
Và bóng đen giờ đã đứng dậy, tiến tới, chuẩn bị đánh đòn kết liễu anh.
Sau đó, giống như là nghĩ đến điều gì đó, không biết lấy sức mạnh từ đâu, người đàn ông bật dậy, lao đến ôm chặt lấy bóng đen rồi quay đầu về phía căn nhà, hét to
- Phượng … Chạy đi! Em mau đưa con chạy đi! Anh … a. . . a…a anh không giữ chân hắn được lâu nữa đâu! Em mau đưa thằng bé chạy thật xa khỏi đây đi! Nhanh lên!!!
Nghe được lời nói của chồng mình, người đàn bà cũng không để ý đến hai dòng lệ chảy dài trên mặt, quay đầu chạy điên cuồng ra khỏi cửa lao vụt vào màn đêm mưa gió bỏ lại phía sau là tiếng kêu gào đau đớn của người chồng.
Trong làn mưa, hình bóng của 1 người phụ nữ đang ôm đứa trẻ chạy trốn khỏi kẻ bí ẩn đang đuổi phía sau, hình ảnh đó lập lòe trong tiếng sấm chớp xen lẫn làn mưa giông.
Bà chạy, chạy mãi đến trước một cửa hang động. Biết bản thân không thể chạy thoát được khỏi kẻ áo đen kia, bà ngồi xuống vừa khóc vừa ôm hôn rối rít lên khuôn mặt đứa trẻ, khẽ thì thầm vào tai nó những lời cuối cùng.
- Mẹ xin lỗi, con trai mẹ. Cho mẹ xin lỗi… Mẹ mong kiếp sau chúng ta lại có duyên làm mẹ con một lần nữa.
Dứt lời, bà mẹ lấy mảnh ngọc trên cổ mình có khắc chữ “Hoàng” giấu vào trong tấm chăn nhỏ cuốn quanh người đứa bé, sau đó, bà giấu đứa con vào một hốc nhỏ trên vách đá gần cửa động rồi chạy ra thật xa khỏi cái hang động.
- Mày vẫn còn chạy được sao?
Giọng nói của một bóng đen cất lên khàn đặc trong tiếng mưa, bà mẹ bấy giờ đang ngồi gục ở cạnh một tảng đá nhỏ, tựa vào đó mà thở từng hơi khó nhọc, nghe thấy giọng của bóng đen nọ, bà cất tiếng.
-Mày là ai? Sao mày đòi bắt con tao, nó có tội tình gì? Còn chồng tao …. mày làm gì anh ấy rồi?
- Tại sao tao lại phải bắt nó à?! Đơn giản là vì nó mang mệnh cách đặc biệt, mày không biết nó quan trọng với tao như thế nào đâu. Chỉ cần có cái mạng của con mày là kế hoạch của tao sẽ đại công cáo thành. Hahahaha.
- Còn thằng chồng mày à? Tao cho nó đi xuống đoàn tụ với ông bà rồi. Phải nói rằng thằng chồng mày thật sự làm cho tao cảm thấy bất ngờ về thực lực của hắn đấy. Ai mà có thể ngờ rằng ở trong thôn nhỏ nơi hoang vắng này lại có đệ tử hạch tâm của thế lực lớn như Lạc môn cơ chứ! Đáng tiếc, có vẻ hắn ẩn cư đã lâu, bản năng chiến đấu bị giảm sút không thì lần này, người nào chết đúng là không nói trước được! Nhưng cuối cùng, vẫn là tao hơn một bậc, thằng chồng mày đã trở thành món ăn cho đám quỷ nhỏ của tao rồi.
- Không lằng nhằng nữa !!! Giao thằng bé ra đây rồi tao sẽ cho mày một cái chết thoải mái, không chút đau đớn. Còn không thì tao sẽ cho … mày biết kết cục bị đám quỷ nhỏ của tao xé xác giống như thằng chồng mày là như thế nào.
- Thằng khốn, tao liều chết với mày.
Nghe thấy chồng mình đã bị tên này hại chết thê thảm, người đàn bà bèn nghiến răng nghiến lợi lao về hắn sống mái một phen
PHẬP…
Lách tách… Tiếng máu nhỏ xuống hòn đá chỗ kẻ áo đen đang đứng. Người đàn bà trợn trừng mắt lên nhìn vào bóng đen. Mưa đã ngớt… nhưng ánh chớp vẫn còn nhập nhằng xuất hiện, đột nhiên một tia chớp rạch ngang trời, cảm tưởng như tia sét này muốn xé đôi bầu trời đêm làm hai nửa như để thể hiện cho sự phẫn nộ khắc lên hình ảnh vết máu hoà lẫn trong nước mưa bên cạnh là xác người đàn bà ấy.
Bóng đen đứng đó tức giận, ánh mắt hắn căm tức nhìn vào vũng máu loang lổ ẩn hiện trong ánh chớp giọng hục hoặc mà gằn lên từng chữ.
- Thằng bé đâu rồi? . . . Thằng bé đâu rồi?
Chỉ thấy bóng đen đưa tay ra bấm đốt ngón tay giống như mấy ông thầy pháp đang bói toán trong phim chưởng Tàu.
- Ha ha ha! Mày nghĩ người thường như mày có thể che giấu được Quỷ Chủ như tao sao? Nằm mơ! Tao chỉ cần bấm ngón tay tính . . .
Thế nhưng mà còn chưa dứt lời, tiếng cười của bóng đen chợt im bặt
- Mẹ kiếp! Chuyện là như thế nào? Sao ta lại không tính được? Trừ phi . . .
Bóng đen đưa mắt nhìn về phía người đàn bà.
- Có vẻ con ả này cũng không phải là người bình thường! Chết tiệt! Mất bao công tìm kiếm của tao mà cuối cùng bị con ả đàn bà làm hỏng mất … Xem ra ta phải tính cách khác thôi! Không tính được thằng bé thì tính việc khác . . .
Bóng đen tiếp tục bấm ngón tay. Một lúc lâu sau, hắn ngửa cổ lên cười to.
- Ha ha ha! Tưởng là hết cơ hội thì ra vẫn còn … 20 năm, chỉ 20 năm nữa thôi! Nhóc con, tao sẽ tìm ra mày, ngày này sẽ đến sớm thôi.
Bóng dáng của hắn khuất dần sau màn đêm xen lẫn tiếng nước mưa nhỏ giọt trên mặt đất.
Ánh sáng mặt trời đã bao trùm lên khu rừng, từng tiếng chim hót vang lên râm ran. Mặt đất sau cơn mưa khá lầy lội.
Một người đàn ông bước đi trên đường đất, nhìn tướng của ông ta cũng khá kỳ lạ, khó mà đoán được đúng tuổi, bởi vì nước da chẳng đi cùng với mái tóc, làn da thì là của người bốn mươi nhưng mái tóc lại ngả màu bạc trắng của kẻ bảy mươi. Mặc một chiếc áo cũ nâu đã sờn vai, người này vươn vai thở hắt ra, miệng nói.
- Ui… Cái lưng của ta, …Cứ mỗi lần trời trở mưa trở gió là lại đau nhức. Cái đà này chắc đi sớm quá! Thằng nhóc kia đúng thật là hết chỗ ẩn cư hay sao lại lựa chọn nơi khỉ ho cò gáy này chứ? Muốn gọi điện báo trước cũng khó! Không biết vợ nó đã sinh chưa? Con trai của nó trông thế nào?!!
Chợt lão nhìn thấy một thứ gì đó có màu đỏ giấu trong hốc đá, tiến lại nhìn thấy cái bọc chăn màu đỏ, lão bước đến ôm cái bọc chăn đó lên vạch ra xem xét ngay sau đó tâm tình liền hốt hoảng một phen.
- Cái gì thế này?. . . Sao lại có một đứa trẻ ở đây??
Nói xong lão đưa tay lên dí vào mũi đứa trẻ thấy nó vẫn còn thở. Nhìn tới hốc đá đó, trong đầu phán đoán chắc hẳn đứa trẻ này bị cha mẹ nó bỏ lại và giấu ở chỗ đó, vì nơi đặt đứa trẻ khá khuất cho nên mưa hôm qua chỉ bị gió tạt hơi ướt ở ngoài vỏ chăn. Nếu hôm qua mà mưa gió thổi theo hướng khác e rằng thằng bé này đã chết trước khi mà bản thân lão nhìn thấy rồi. Tiếp tục đưa tay nên áp vào trán nó thở dài đầy giọng oán trách
- Thằng bé sốt rồi, haizzz. . . Không biết cha mẹ nào lại nhẫn tâm bỏ con cái của mình ở cái chốn rừng thiêng nước độc thế này. Thằng bé mặt mũi sáng sủa như này…
Ông nhấc chân định đưa thằng bé rời khỏi đây thì bất thình lình, từ trong bọc chăn một mảnh ngọc bội nhỏ màu lục lăn ra rơi xuống đất, lão già khựng lại cúi xuống nhặt nó lên và nhìn vào chữ được khắc trên mặt miếng ngọc bội rồi quay ra nhìn đứa trẻ.
- Miếng ngọc bội này là của ta đưa cho thằng Tài mà! Sao giờ ngọc bội lại ở chỗ đứa trẻ này? Từ từ đã! Hình như con trai của Tài mới sinh hôm trước. Mà thằng bé này . . . nhìn kĩ cũng có phần giống với Tài! Chẳng lẽ là . . .
Giống như là nghĩ đến điều gì đó, thân hình ông lão khẽ run lên.
Rồi ông lão ôm theo đứa bé vận cước bộ đạp lên trên cành cây mà lướt đi băng băng, bóng dáng của lão dần biến mất sau tán cây um tùm.
Chốc lát sau, ông lão đã chạy đến thôn nhỏ của pháp sư trẻ tuổi trong trận chiến đêm mưa hôm qua. Nhìn cảnh tượng thê lương của mọi người ở trong thôn nhỏ, ông lão cũng hơi đờ đẫn
Đến khi nhìn thấy xác chết của pháp sư, ông lão đã gần như không còn để ý bất cứ thứ gì khác, ông đặt đứa bé xuống, ôm lấy xác thanh niên mà hét lên một tiếng vô cùng đau đớn và thê lương
- KHÔNGGGGGG!!!
- Tài ơi! Tài ơi! Dậy nhìn thầy đi con! Dậy đi! Con đã hứa sẽ chăm sóc thầy đến khi thầy chết cơ mà! Tài ơi!
Lúc này chỉ thấy trên khuôn mặt của lão già tràn đầy đau đớn và thống khổ. Đôi mắt lão nhìn về phía cái xác của chàng trai lộ rõ tình cảm yêu thương và trìu mến. Trong đôi mắt tang thương ấy sau khi đã trải qua bao nhiêu thay đổi của năm tháng cuộc đời, tưởng như từ đó người ta sẽ không nhìn ra được vui buồn hỉ thế nhưng lúc này nó lại tràn đầy giận dữ và thù hận....
Lại gần về phía cái xác không còn nguyên vẹn của người đệ tử mà mình cực kỳ yêu thương, ông lão cảm thấy vô cùng đau khổ. Lão tự trách bản thân đã quá chủ quan cho nên đã hại chết người đệ tử này
Trước khi Pháp sư Nguyễn Tài xuống núi lão đã tính ra một trong hai sư trò sẽ có sát kiếp. Thế nhưng lúc đó lão lại không cố gắng bằng mọi giá ngăn cản đệ tử mình đi chuyến này..!!