Lâm Tống, Thượng Kinh Thành.
Năm Khánh Phong thứ 20, đầu tháng giêng âm lịch hội họp, sẽ có lễ hội hoa đăng.
Trời đang có tuyết rơi dày đặc, đêm đã về khuya. Những ánh đèn chợ hoa vẫn tựa như những tia sáng ban ngày, chúng phản chiếu lên một màu minh châu rực rỡ, đèn l*иg rải rác đan xen khắp nơi, gió khẽ xào xạc, ánh sáng luân chuyển quanh cây cầu trên sông, hàng nghìn quả pháo hoa nổ vang vọng khắp kinh thành. Cửa quan đã hoàn toàn mở, người người đều có thể qua lại, phàm thế hỗn loạn, vó ngựa tung bay, mái hiên lửng lơ, tiếng người ca hát vui vẻ, ánh trăng chiếu tỏa, mọi người đều đang tận hưởng ánh trăng sáng trên bầu trời. Trên thuyền hoa, các ca kỹ duyên dáng, lộng lẫy đang ca múa với giọng hát du dương uyển chuyển.
Hai tiểu thương đang hò hét, những chiếc đèn l*иg được sắp xếp chỉnh tề hòa vào biển người nhộn nhịp, ánh hồng quang trên hành lang cầu cũng không thể che giấu sự đỏ ửng trên gương mặt của các du khách, hàng nghìn chiếc đèn l*иg được thắp lên trong đêm, hàng nghìn lời cầu nguyện vạn thịnh, hồ quang chập chờn, tầng mây sáng tỏa sáng, ánh đèn giao nhau, bóng người so le, vầng trăng đầy quầng tán ra, pháo hoa rực rỡ, ngàn khuôn mặt nhìn nhau cười nói vui vẻ.
"Quận chúa, quận chúa, đợi nô tì với! Quận chúa!" Hồng y nha hoàn có vẻ xấu hổ, vừa đuổi theo, vừa hô hoán với hoàng y thiếu nữ trước mắt.
Thiếu nữ dường như đã nghe thấy được, nàng dừng lại, quay đầu nhìn nha hoàn phía sau, mỉm cười dịu dàng nói: "Thanh Hi, nhanh lên."
Thanh Hi nhanh chóng đuổi kịp Tô Nam Tịch, cầm lấy chiếc áo choàng trong tay khoác lên người nàng, rồi thở hổn hển nói: “Quận chúa, nhanh mặc quần áo vào, đừng để bị cảm lạnh.”
Tô Nam Tịch ngẩng đầu lên nhìn về phía Thanh Hi, luôn miệng lặp đi lặp lại, giọng nói đầy hưng phấn: “Thanh Hi, ngươi phải nhanh lên, A Yến bọn họ năm nay mới trở về, nếu không phải trước đó phụ thân phải xuất phủ, làm kéo dài thời gian, bọn họ đã chờ ta qua lâu rồi, ta không muốn để họ phải chờ thêm nữa”.
"Quận chúa, đêm nay người lén lút ra ngoài, nếu Vương Gia biết được, e rằng ngài ấy sẽ rất tức giận." Thanh Hi cúi đầu, vẻ mặt lo lắng nói.
Bỗng nhiên, bầu trời đêm đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, ngàn vạn làn khói mịn tỏa ra, lưu quang tràn ngập.
Tô Nam Tịch ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt sáng của nàng lấp lánh đầy pháo hoa, nàng bỗng cười thật tươi.
Dưới ánh sáng, khuôn mặt nàng trở nên xinh xắn, hấp dẫn, vầng trán đầy đặn, chiếc mũi nhỏ thanh tú, đôi mắt hạnh nhân đầy diễm quang trong trẻo, lông mày cong cong, môi hồng, răng trắng, nước da xinh đẹp, nàng mặc một chiếc váy màu vàng có cổ chéo, kết hợp với một chiếc áo choàng xanh nhạt, cùng một chiếc trâm bằng bạch ngọc bích cắm nghiêng về một bên, khuôn mặt nàng vừa xinh đẹp vừa có ấm áp động lòng người.
Tô Nam Tịch khẽ mở đôi môi anh đào nhỏ nhắn, nhẹ giọng nói: "Thanh Hi, ngươi nhìn xem, đây chính là Lâm Tống mà bọn A Yến đang thủ hộ."
Thanh Hi theo tiếng nói của nàng, nhìn về phía xa, pháo hoa bắn rực rỡ trên bầu trời, hàng chục ngàn người đang qua lại trên cầu, họ đặt vào hoa đăng những lời cầu phúc, con đường đối diện nhộn nhịp người ngược xuôi, một mảnh phồn hoa, đang hiện diện giữa nhân gian này.
"Vâng, Hoắc tướng quân rất lợi hại!" Thanh Hi cười khen ngợi.
Tô Nam Tịch quay đầu cười ấm áp, trong lòng có chút rung động.
Trở về sau trận tuyết đầu mùa, thế đạo có lẽ đã an bình.
Hoắc Yến, tiểu công tử của Định Lâm phủ tướng quân.
Vị tướng quân trẻ tuổi nhất, hắn gia nhập quân đội năm mười ba tuổi, theo cha xuất chinh Bắc Dương, trong trận chiến đó, thương vong nặng nề, khó mà địch lại, cha hắn cũng vì thế mà chiến tử, thời điểm quan trọng, hắn đã thay đổi kế hoạch tác chiến, hắn liều mạng tìm đường sống trong chỗ chết, suất lĩnh ba vạn quân đội, tiêu diệt hai mươi vạn quân địch, hắn cũng từ đó mà nhất chiến thành danh, sau đó hắn dùng 5 năm trấn thủ biên quan, vô số trận chiến thắng, bảo hộ Lâm Tống, vạn dân giang sơn yên ổn phồn hoa.
Nàng vẫn còn nhớ những gì Hoắc Yến lúc mười bốn tuổi viết trong thư.
“Mười dặm cát bay, lấy kiếm hộ quốc, Hoắc Yến ta nhất định sẽ bảo vệ thời thịnh thế.”
Tuy là phù phiếm, phóng khoáng nhưng lại chân thành, nhiệt tình, hắn thực sự là một người trung nghĩa.
Bạch mã thanh y, rong ruổi khắp chiến trường, thiếu niên cầm kiếm trong tay, vạn người kính ngưỡng.
Hoắc Tiểu tướng quân là tướng quân khác họ đầu tiên thời Lâm Tống, hắn mang họ: Vương.
Phong hào, Dực Thanh.
Họa Lăng Yên, Thượng Cam Tuyền, tự cổ thiếu niên công danh.
Tô Nam Tịch quay đầu lại, bó lấy áo khoác ngoài, cười rạng rỡ nói: “Mau đi tìm bọn họ đi.”
Trên tường Thượng Kinh Thành, ánh lửa trong nhà đang cháy rụi, chiếc bàn lục giác chạm khắc sơn mài đen tuyền, bên trên đã đặt đầy rượu và đồ ăn, nhưng lại không có người ngồi, một thanh y thiếu niên cùng một bạch y thiếu niên mỗi người đang cầm một quân cờ trên hai mặt bàn bằng gỗ sơn son đỏ, tử y thiếu nữ bên cạnh thì đang bưng trà quan chiến.
Một thiếu niên khác mặc hồng y hoa phục nhìn bậc thang lối tường thành một chút, ngước mắt lên hỏi: "A Trì, nàng ấy thật sự có thể ra ngoài sao? Hay là chúng ta ăn trước đi?"
Thanh âm cất lên, nhưng không có người đáp lại.