Giang Lăng yêu Sở Doanh từ lâu, yêu đến không mang chính mình, yêu say đắm không thay không đổi. Mười bảy năm trôi qua, vẫn luôn luôn như vậy. Nếu Sở Doanh là ánh trăng trên cao, anh sẽ ở dưới nước vớ …
Giang Lăng yêu Sở Doanh từ lâu, yêu đến không mang chính mình, yêu say đắm không thay không đổi.
Mười bảy năm trôi qua, vẫn luôn luôn như vậy.
Nếu Sở Doanh là ánh trăng trên cao, anh sẽ ở dưới nước vớt lấy ánh trăng, mong mỏi chạm tới dù chỉ một chút, nhưng chỉ là bọt nước tan vỡ.
Anh cưỡng ép ôm lấy vầng trăng vào lòng, lấy tình yêu làm nhà ngục tù, cho rằng làm như vậy thì Sở Doanh sẽ không thoát được.
Thời khắc nhìn thấy chiếc nhẫn cưới kia, anh mới nhận ra Sở Doanh sẽ không yêu mình.
Vào thời khắc lâm chung, anh đã buông tha cho Sở Doanh, cũng như buông tha cho chính mình.
Hóa thành du hồn lang thang, anh dường như cũng đã mất đi khả năng yêu.
[Mở đầu người đã chết công X lạnh lùng đạm nhiên thụ]