Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang

Chương 10-2: Sống là phải nắm lấy cơ hội (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mùa xuân năm 2003, Vương Y Y gửi cho Tô Khởi bức thư thứ ba, nói rằng mình có thể sẽ không viết thư cho Tô Khởi trong một khoảng thời gian, vì dịch Sars càng ngày càng nghiêm trọng, làm chết rất nhiều người. Trước khi dịch bệnh được kiểm soát thì bố cô không cô ra ngoài. Cô nói ở nhà ngày nào cũng phải giặt quần áo một lần. Trường học cho nghỉ, hàng quán đóng cửa, ngoài đường cũng không có ai. Cô chưa từng thấy Bắc Kinh trống trải đến thế.

Tô Khởi nhận được thư thì lo lắng sốt ruột, còn chạy đến chùa trên núi vái Bồ Tát, phù hộ cho cả nhà Vương Y Y không ai bị nhiễm bệnh. Đương nhiên, vái Bồ Tát chỉ mất mười phút, còn lại thì chơi với nhóm bạn cả ngày trên núi.

Thời kỳ đó cả nước ai cũng hoảng sợ, ngay cả thành phố Vân Tây cũng căng thẳng. Trình Anh Anh mua rất nhiều giấm trắng để ở nhà nấu, nghe nói hơi giấm có thể diệt virus Sars, còn mua rất nhiều bản lam căn [1] bắt bọn trẻ uống hết, nghe nói có thể tăng khả năng miễn dịch và diệt virus.

[1] bản lam căn (rễ bản lam): một loại thuốc Bắc dùng để giải nhiệt, phòng bệnh.

Lý Viện Bình bảo bọn họ làm chuyện ruồi bu, giấm trắng hay bản lam căn gì căn bản đều vô tác dụng. Nhưng tình hình dịch Sars quá kinh khủng, ngay cả cô giáo Phùng Tú Anh cũng không tin chồng mình, đốc thúc Lý Phong Nhiên uống bản lam căn mỗi ngày, nói dù sao uống cũng không có hại, còn có thể phòng bệnh cảm mạo, với lại lỡ như hữu dụng thì sao.

Tô Khởi vẫn luôn chờ mong trường cho nghỉ học, nhưng thành phố Vân Tây không có người nhiễm bệnh, cả thành phố vẫn hoạt động bình thường. Chỉ có lúc đi học thì giáo viên thỉnh thoảng nhắc đến bệnh Sars một chút, kể cho cả lớp nghe những câu chuyện về những bác sĩ ở tuyến trên chiến đấu với bệnh dịch.

Cảnh tượng thế giới khủng hoảng căng thẳng vì bệnh dịch trong tivi cứ như ở một nơi nào đó rất xa, không liên quan gì đến Vân Tây.

Một buổi chiều của tháng Tư, trời trong xanh, ánh nắng tươi đẹp.

Tô Khởi ngồi ở khán đài sân thể dục, chống cằm nhìn đám mây lướt qua trên bầu trời. Ở ngoài thành phố Vân Tây có một thế giới siêu to khổng lồ, chẳng hạn như Bắc Kinh. Vậy thì học sinh trung học ở Bắc Kinh cũng sẽ nhìn thấy trời xanh mà cô nhìn thấy sao?

Anh Lộ Tử Thâm sắp thi đại học, dì Trần Yến hy vọng con trai đăng ký trường trong nội tỉnh cho gần nhà. Nhưng Lộ Tử Thâm muốn đến Bắc Kinh hoặc Thượng Hải, đến một nơi rất xa nhà.

Cậu nói, đi đến một nơi rất xa rất xa mới là trưởng thành.

Tô Khởi cũng muốn lớn lên. Lúc trước cô muốn ở tại Vân Tây, mỗi ngày đều ra ngắm sông Dương Tử, nhưng bây giờ thì suy nghĩ đã bắt đầu thay đổi. Hẻm Nam Giang hình như có chút cũ rồi, Vân Tây hình như cũng nhỏ, nhỏ đến mức Sars cũng không đến được, bọn họ không cách nào tham dự.

Nghĩ thế, cô khẽ thở dài.

"Tô Khởi, qua đây đánh bóng chuyền!" Phó Thiến gọi.

Lúc này là tiết thể dục, vậy mà Tô Khởi lại không chạy nhảy loạn xạ trong tiết thể dục, đúng là hiếm thấy.

"Đến liền!" Tô Khởi đứng lên, nhảy xuống bậc thang. Không biết sao lại thế này, hôm nay cô không có hứng thú lắm, cảm thấy cơ thể không thoải mái, nhưng lại không biết chỗ nào không thoải mái. Có lẽ vì tâm trạng phiền muộn, hoặc là vì đã ăn hai cây kem một lúc trước giờ thể dục.

Tô Khởi đi đến bên lưới, phát hiện các bạn nữ đều nhìn về phía sân bóng rổ.

Các bạn nam trong lớp đang chơi bóng rổ. Lương Thuỷ rê bóng, bỏ qua hàng phòng ngự, xoay người rồi nhảy lấy đà một cái, bóng lọt vào rổ. Cậu xoay người cười với bạn bè, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, dính trước trán.

Tên này đẹp trai chỗ nào?

Tô Khởi hỏi: "Mấy cậu có chơi không đây?"

Lúc này mấy bạn nữ mới quay đầu lại.

Tô Khởi bắt đầu ném bóng, nhảy lên và đập. Bóng chuyền bay sang phía đối diện. Bạn đứng bên kia bắt bóng là đập lên cao, Phó Thiến nhảy lên ra một đòn mạnh, bóng bay nhanh trở lại, đập vào bụng Tô Khởi.

Tô Khởi đột nhiên ngã trên mặt đất, bụng đau nhức, đau đến nỗi trước mắt cô tối sầm.

"Xin lỗi!" Phó Thiến bị doạ nhảy dựng lên, cuống quýt chạy đến đỡ cô, "Có sao không Tô Khởi?"

Tô Khởi đau đến cả vùng bụng nóng lên, cô thở gấp nói: "Nếu cậu không phải bạn tốt của tớ thì tớ còn tưởng rằng cậu có thù oán với tớ đó."

Phó Thiến khổ sở vô cùng: "Tớ không cố ý đâu."

Tô Khởi phất tay: "Biết rồi, không sao, lỡ tay lỡ tay thôi."

Cô không chơi nữa, quay về ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi. Cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng cơn đau ở bụng thì không biết mất.

Cái tên Phó Thiến kia cũng mạnh thật ấy.

Chuông hết giờ vang lên. Cô giúp giáo viên cất bóng vào rổ, kéo đến phòng thiết bị thể dục.

Tô Khởi bỏ hết bóng vào rồi, nhưng bụng vẫn khó chịu vô cùng, nhíu mày đứng tại chỗ xoa xoa.

Cửa phòng thiết bị mở ra, Lương Thuỷ kéo rổ bóng rổ bước vào, vừa thấy bóng dáng cô thì sửng sốt —— có vệt máu đỏ trên váy đồng phục của Tô Khởi.

Phản ứng đầu tiên của cậu là bỏ rổ xuống xoay người đi ngay. Đi một bước rồi lại thấy sai sai, lại quay đầu nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng không nói ra được, lại muốn đi, lại không đi, cứ tới lui mãi thế làm cậu bực bội vô cùng, rốt cuộc cũng kêu: "Tô Thất Thất!"

Tô Khởi bị cậu làm cho hết hồn, quay người lại: "Gì đó?"

Lương Thuỷ hơi hé miệng, không biết nên sắp xếp từ ngữ thế nào.

Tô Khởi bày ra dáng vẻ đang nhìn một tên ngốc.

Lương Thuỷ đóng băng một lúc, mặt đỏ hết lên, bực bội gãi đầu, nói rất nhanh: "Trên váy cậu có cái gì đó."

Tô Khởi quay đầu lại nhìn, giống như chú chó quay lại nhìn đuôi mình, chẳng thấy gì cả: "Cái gì á?"

Lương Thuỷ phát điên: "Cái gì mà cậu cũng không biết?"

"Cậu không nói sao tớ biết được?" Tô Khởi không thể hiểu được, "Rốt cuộc là cái gì?"

Đang nói thì cửa phòng thiết bị bị đẩy ra, học sinh của lớp khác đến trả bóng chuyền.

Lương Thuỷ đột nhiên tiến nhanh lên phía trước, bắt lấy bả vai Tô Khởi, xoay người cô lại, đẩy đến ấn sát vào tường tường.

Tô Khởi đột nhiên bị cậu ấn vào tường thì muốn đẩy cậu ra theo phản xạ, giãy giụa vài lần rồi đứng im, hạ giọng: "Cậu làm gì....?"

Người đến trả bóng lén nhìn nhìn, Lương Thuỷ quay đầu lại, ánh mắt rất dữ: "Nhìn gì mà nhìn?!"

Người nọ lập tức ném rổ xuống chạy đi.

Tô Khởi đẩy cậu ra: "Rốt cuộc cậu làm gì đó?"

"Váy cậu...." Mặt Lương Thuỷ đỏ bừng, quay mặt đi chỗ khác, "Đỏ rồi!"

Tô Khởi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, sợ phát khϊếp. Không biết vì sao mà cửa phòng thiết bị lại bị đẩy ra, uỷ viên thể dục lớp họ kéo rổ dây nhảy vào.

Lưng Tô Khởi dán chắc vào tường, uỷ viên thể dục thấy Lương Thuỷ thì chào hỏi: "Về lớp hả?"

Ánh mắt cầu cứu của Tô Khởi nhìn Lương Thuỷ —— đừng đi!

Lương Thuỷ không nhìn cô, nhưng nói với uỷ viên thể dục: "Tớ đợi chút nữa, cậu về trước đi."

Uỷ viên thể dục đi trước.

Tô Khởi gấp như kiến bò trên chảo nóng. Lúc nãy cô chỉ nghĩ do bị bóng chuyền đập trúng, bây giờ thì biết được lý do, cũng không biết có phải do tâm lý không mà cảm thấy qυầи ɭóŧ ngày càng ướt.

"Thuỷ Tạp...." Tô Khởi nhăn tít cả mặt, xoay người lại, "Cậu nhìn xem có phải nhiều hơn không?"

(Editor: =))))))) tôi chết với bà Thất mất =))))))) Thất Thất quá giải trí =)))))

Lương Thuỷ trợn mắt rồi chớp chớp, quay mặt đi chỗ khác, không chịu nhìn.

Tô Khởi nghĩ rằng cậu chưa nhìn thấy, vội la lên: "Cậu nhìn cái coi!"

Lương Thuỷ giữ im đầu, nạt lại: "Tớ không nhìn!"

"Làm sao bây giờ? Tớ về lớp thế nào đây?" Tô Khởi đang nói thì cửa phòng lại bị đẩy ra. Lúc nãy là mới kết thúc tiết thể dục nên đúng lúc là giờ cao điểm của phòng thiết bị.

Cửa vừa đẩy ra, Tô Khởi còn chưa kịp phản ứng thì một tay Lương Thuỷ đã nhanh chóng ấn lại mép cửa, một tay kéo cái rổ trong tay đối phương vào phòng, đóng cửa lại, khoá cửa.

Trong phòng chỉ còn hai người họ.

Mặt Tô Khởi đỏ ửng, than vãn. "Tiêu rồi."

Lương Thuỷ quay đầu nhìn cô, không khách khí nói: "Cậu là heo hả? Cái này.... đến.... cũng không biết?"

Tô Khởi cũng bực: "Lần đầu tiên nó đến mà, sao tớ biết được?!"

"Lần đầu tiên?" Lương Thuỷ tò mò, ghét bỏ nói, "Cậu dậy thì quá chậm."

Tô Khởi quả thực muốn gõ mạnh vào đầu cậu: "Tớ nhỏ hơn mấy bạn nữ trong lớp một hai tuổi lận, tớ không chậm!"

Cô giận dữ: "Bụng tớ đau chết đây này, lúc này mà cậu còn muốn cãi nhau với tớ à?"

Lương Thuỷ cau có một lúc, bực bội gãi gãi tóc, nói: "Cậu nói cậu xem, sao mấy chuyện tốt này thì lần nấy cũng tìm đến tớ? Có thể chia sẻ cho Lý Phàm với Lộ Tạo một chút không?" Nói thế, nhưng cậu bỗng cởϊ áσ thun đồng phục của mình ra ném cho cô. Tô Khởi hoảng hốt nhận lấy, áo hơi ướt vì mới học xong tiết thể dục.

Tô Khởi nói: "Toàn là mùi mồ hôi thúi quắc!"

"Bày đặt chê?" Lương Thuỷ hơn nhướn mày, tiến đến giật lại, "Trả đây!"

Tô Khởi nhanh chóng lấy áo cậu cột ở eo để che mông lại. Cậu bước đến gần cô giả vờ muốn lấy lại áo, tay vô tình ôm lấy eo Tô Khởi. Ngực trần của cậu ở trước mắt cô, da của con trai vậy mà lại rất mịn, từ ngực đến eo đều gầy gầy, trên da còn vài giọt mồ hôi, bừng bừng hơi thở trẻ trung.

Tô Khởi ngẩn người, không hiểu vì sao, thoáng chốc chợt cảm thấy cậu không giống trước kia lắm.

Lương Thuỷ cúi đầu, cũng thấy hai người quá thân mật. Mặt cô ở ngay cằm cậu, má hồng hồng, lông mi rất dài, chớp chớp. Cậu cũng cảm thấy không dễ chịu lắm, lạp tức lui về phía sau một bước, xoay người sang chỗ khác, nói: "Tớ đi đây."

Tô Khởi thấy cậu cởi trần phần thân trên, chỉ mặc quần thể dục, cô nói nhỏ: "Nội quy trường không cho phép cởi trần...."

Lương Thuỷ đã đi đến cửa, quay đầu liếc nhìn cô: "Vậy cậu trả áo cho tớ đi." Nói xong thì mở cửa ra ngoài.

Bên hông Tô Khởi cột áo thun của cậu, cô về lớp mượn băng vệ sinh của bạn nữ, lại lấy khăn giấy lau máu dính trên quần rất nhiều lần, cuối cùng lau khô rồi mới quay lại lớp.

Cô đến lớp muộn, nhưng Lâm Thanh đã xin giáo viên giúp cô nên giáo viên cũng không làm khó. Cô bước vào chỗ ngồi, thấy chỗ cuủa Lương Thuỷ trống không, liền viết trên giấy nháp "Lương Thuỷ đâu?", khều khều tay Phó Thiến.

"Cậu ấy không mặc áo nên bị phạt chạy rồi." Phó Thiến viết xong, lại thêm một câu, "15 vòng."

Tô Khởi: "......."

Khi nửa tiết đó trôi qua, Lương Thuỷ quay lại lớp, cũng không biết mượn được ở đâu áo bóng rổ Lakers màu vàng tím. Lúc cậu đi vào lớp học thì mặt đỏ ửng, môi nứt nẻ.

Cậu cũng không nhìn Tô Khởi. Cậu đi ở lối đi, Tô Khởi nghe thấy tiếng thở hổn hển của cậu, lúc đi ngang qua thì ngửi thấy mùi cơ thể cậu, không có mùi hôi, có mùi hormone không nói rõ.

Tô Khởi quay đầu lại nhìn cậu, thấy phía sau áo bóng rổ viết Bryant24, áo trên cơ thể gầy của cậu có hơi rộng.

Cậu ngồi vào chỗ mình, ngồi phịch xuống ghế rồi nằm dài ra bàn, không tiếng động, như một bãi bùn. Chỉ có hai vai phập phồng thể hiện cậu vẫn đang thở.

Tô Khởi quay đầu, nhìn thấy chú thích bên dưới sách giáo khoa viết "Lún phún hạnh hoa mưa thấm áo, liễu dương gió lùa thổi hơi xuân. [2]"

[2] trích trong bài thơ "Tuyệt Cú" của Chí An thiền sư (người dịch: Điệp luyến hoa).

Tháng tư trôi qua rất nhanh, mùa hè thứ mười ba ở Nam Giang đã đến.

Mùa hè này có một ý nghĩa rất đặc biệt: Lộ Tử Thâm phải thi đại học.

Năm 2003 điều chỉnh lại thời gian thi đại học, từ tháng 7 dời lên tháng 6. Đây là kỳ thi đại học đầu tiên sau khi điều chỉnh thời gian.

Mẹ Trần Yến lúc thì nói điều chỉnh không tốt, thời gian ôn thi bị thiếu một tháng, lúc thì nói điều chỉnh thì tốt, tháng 7 nóng muốn chết, ai có tâm trạng thi cử nữa, ảnh hưởng đến khả năng.

Lộ Tử Thâm rất bình tĩnh và kiên định, giống như đi học tan học trước đây, ôn tập đến tận khuya.

Tô Khởi nghe được mấy người mẹ nói chuyện, bảo Lộ Tử Thâm mỗi tháng thi đề mô phỏng đều được trên dưới 580 điểm, có thể đạt được điểm rất tốt.

Thế nhưng lúc đó là chọn nguyện vọng trước khi có điểm. Tự mình dự tính điểm của mình rồi điền nguyện vọng. Trần Yến lo âu thấp thỏm, sợ con trai dự tính sai, trách cứ hệ thống làm không tốt, tại sao không thể đợi đến lúc biết điểm rồi mới điền nguyện vọng chứ.

Lại nghe nói là năm sau sửa đổi quy định, có điểm rồi mới điền nguyện vọng.

Tô Khởi nghe xong, nói với Lâm Thanh rằng cảm thấy thi đại học giống canh bạc.

Lâm Thanh lắc đầu, nói: "Không phải canh bạc đâu, vẫn là dựa vào thực lực đó. Anh Tử Thâm nhất định có thể thi rất tốt."

Tô Khởi nhún nhún vai, không để ý nữa.

Đối với Tô Khởi mà nói, chuyện thi đại học vẫn còn xa lắm, cô càng để ý đến kết cục của phim 《 Kim Phấn Thế Gia》hơn. Không biết Kim Yến Tây với Lãnh Thanh Thu có quay về với nhau không.

Nhưng đến tập cuối, họ cuối cùng cũng bỏ lỡ nhau, đường ai nấy đi.

Tô Khởi buồn đến khóc luôn, thầm nghĩ, vì sao phim buồn lại tồn tại trên đời chứ? Người viết ra phim buồn đúng là đáng ghét, nhất định là tâm lý biếи ŧɦái.

Nhưng cũng may là trường họ làm địa điểm thi của kỳ thi đại học nên được cho nghỉ ba ngày. Đối với chuyện tự dưng được nghỉ này thì cô vô cùng vui vẻ. Buổi sáng trước kỳ thi đại học một ngày, cô còn đến trường hỗ trợ sắp xếp phòng thi.

Các nam sinh bận xếp bàn ghế, chuyển bàn ghế dư thừa ra sân thể dục.

Tô Khởi và Lâm Thanh lấy phiếu tên và hồ dán lên bàn thi.

Lâm Thanh trét hồ, Tô Khởi dán giấy, hai người cứ như nhà máy dây chuyền sản xuất ăn ý. Mỗi lần dán, Tô Khởi đều vỗ vỗ lên phiếu tên, nói một câu "chúc may mắn" với người thi đại học xa lạ đó.

Cho đến khi ——

"Ấy? Anh Lộ Tử Thâm nè." Tô Khởi hào hứng cầm phiếu tên đưa cho Lâm Thanh xem.

Lâm Thanh cũng rất vui, sờ sờ mảnh giấy, nói: "Không ngờ anh ấy thi ở trường tụi mình."

"Tớ phải rót may mắn vào cho anh ấy mới được." Tô Khởi đọc thần chú, "Mani Mani Hum!"

Lâm Thanh cười lớn, trét hồ lên bàn, chợt nói, "Ấy? Bàn tớ nè."

"Wow, hai người thực sự có duyên đó nha."

Lâm Thanh nhún nhún vai, nói: "Tớ cũng chúc anh ấy may mắn."

Hôm đó sau khi về nhà, Tô Khởi và Lâm Thanh kể cho Lộ Tử Thâm nghe duyên phận kỳ diệu này. Nhưng gương mặt lạnh nhạt của Lộ Tử Thâm chỉ nhàn nhạt "ờ" một tiếng, không để ý.

Tháng Tám đến, phiếu báo điểm thi đại học của Lộ Tử Thâm được gửi đến. Điểm thi của cậu vượt xa bình thường, trúng tuyển Đại học Đồng Tế (Tô Khởi một mực cho rằng câu "Mani Mani Hum" của mình có một chút tác dụng).

Trần Yến, mẹ của Lộ Tử Thâm cười đến không khép miệng được. Mấy người mẹ đều lấy Lộ Tử Thâm làm gương, bảo bọn nhỏ học hành chăm chỉ, tranh thủ tương lai vào được trường đại học tốt.

Khoảng thời gian đó, Lộ Tử Thâm thành ngôi sao của hẻm Nam Giang, thậm chí là của quảng trường Bắc Môn, đi đến chỗ nào là được khen chỗ đó. Vân Tây thời đó có rất ít sinh viên, mà sinh viên vào được trường nổi tiếng càng ít hơn, thi đậu đại học Đồng Tế phải nở mày nở mặt cỡ nào.

Vì đã tốt nghiệp và thi vào trường đại học tốt nên Lộ Tử Thâm có rất nhiều quyền lợi, chẳng hạn như được ra quát net chơi game, có thể đến KTV ca hát uống rượu với bạn bè, thậm chí có thể đi suốt đêm không về.

Anh làm gì cũng được phê chuẩn cả.

Đám Lương Thuỷ hâm mộ vô cùng, bắt đầu chơi chiêu "con đi chơi với anh Lộ Tử Thâm", nhưng tất cả đều được mấy người mẹ lôi về.

Lúc đó, phim《Cướp biển vùng Caribbe》lên sóng. Tô Khởi dùng máy tính của Lương Thuỷ lên mạng, bị đoạn trailer làm cho chấn động. Nhưng Vân Tây không chiếu.

Thế nên Tô Khởi nói với Trình Anh Anh, cô muốn ngồi xe lửa đi tỉnh thành xem "Cướp biển vùng Carribe". Anh Lộ Tử Thâm nói rồi, phim đó rất hay, quy mô to lớn, có thể phát huy trí tưởng tượng của trẻ em, hơn nữa có thể rèn luyện tiếng Anh nữa.

Trình Anh Anh căn bản chẳng tin mấy lời huyên thuyên đó của cô. Ngay lúc đó, Lộ Tử Thâm đi ngang qua nhà, Trình Anh Anh hỏi thử. Lộ Tử Thâm nói: "Cháu thích diễn viên trong phim đó lắm, Johnny Deep, với lại Orlando Bloom."

Bởi vì Lộ Tử Thâm - người thi đậu trường tốt - đã nói mình thích Johnny Deep nên mẹ tất nhiên nói đồng ý.

Tô Khởi liền cảm thấy thi đậu đại học tốt giống như một thanh Thượng Phương bảo kiếm [3] vậy! Nếu mình thi đậu Thanh Hoa thì chắc sẽ xài luân phiên mười thanh Thượng Phương bảo kiếm luôn.

[3] Thượng Phương bảo kiếm: cũng giống như thánh chỉ, cờ, kim bài,... là một món đồ đại diện cho quyền lực của vua. Thanh Thượng Phương bảo kiếm do vua ban tặng không phải để tách rời quyền lực của mình, mà để cho các quan chức đại diện làm mọi việc để duy trì sự ổn định của quyền lực đế quốc.

Thế nhưng Trình Anh Anh ra môt điệu kiện: cần phải có các bạn đi cùng.

Tô Khởi đi tìm Lâm Thanh, nhưng hè này Lâm Thanh nhờ Lộ Tử Thâm phụ đạo môn Toán cho mình. Thành tích môn Toán của cô quá kém. Sắp lên lớp 9 rồi, không phụ đạo thì không kịp nữa rồi.

"Anh Tử Thâm dữ lắm đó Thất Thất, nếu tớ mà bỏ học để đi xem phim thì...."

Tô Khởi nghĩ đến mặt mũi lạnh như băng kia của Lộ Tử Thâm, nên cũng không đành lòng làm khó Lâm Thanh nữa.

Cô đi tìm Lộ Tử Hạo, nhưng gia đình cậu muốn làm một bữa tiệc mừng đậu đại học cho Lộ Tử Thâm, một đống người thân đến, cậu không đi được.

Tô Khởi bèn đi tìm Lý Phong Nhiên. Lý Phong Nhiên lập tức đáp ứng, còn đặt luôn vé xe lửa khứ hồi.

Tối trước ngày đi, Lý Phong Nhiên luyện đàn xong, chuẩn bị đi ngủ thì Phùng Tú Anh nói với cậu, muốn cậu chuẩn bị một chút, sáng mai đi sang thành phố kế bên với mình để gặp một nghệ sĩ piano nổi tiếng. Nếu có duyên thì có thể nhận làm thầy. Phùng Tú Anh nói, để nổi tiếng trong nước thì ngoài thực lực còn cần mối quan hệ nữa.

Phùng Tú Anh vừa dọn dẹp nhà cửa vừa nói mấy câu này.

Lý Phong Nhiên một câu cũng không nghe lọt. Cậu ngồi trên ghế đàn, trong đầu trống rỗng không nghĩ gì cả, piano, thầy giáo, chẳng nghĩ đến bất kỳ điều gì.

Cậu nói: "Mẹ, ngày mai con muốn đi xem phim."

Phùng Tú Anh đang lau nhà, sửng sốt một chút, lập tức nói: "Không được!" Cô bước đến, không thể tưởng tượng nổi. Đứa trẻ này vẫn luôn là học sinh ngoan ngoãn nhất của cô, sao cũng lại phản nghịch thế này?

"Phong Nhiên, dạo này con có áp lực gì sao?" Phùng Tú Anh hỏi, giọng điệu như thể đang giải quyết vấn đề tâm lý của học sinh.

Lý Phong Nhiên ngẩng đầu, chỉ hỏi: "Vì sao không được?"

"Còn phải hỏi vì sao à?" Phùng Tú Anh ngạc nhiên, chuyện này không phải hiển nhiên sao? Từ nhỏ đã giáo dục đạo lý đơn giản như thế, còn hỏi tại sao à?

"Cơ hội quan trọng như vậy mà con muốn đi xem phim? Con luyện nhiều năm như vậy rồi, muốn từ bỏ để chậm trễ sao? Phong Nhiên, con có nhớ mẹ đã nói với con từ nhỏ không, trên dòng ngược dòng nước không tiến ắt phải lùi. Còn trẻ không nỗ lực thì về già rất khổ. Bây giờ con đang phung phí đấy, sau này trưởng thành cuộc sống khó khăn rồi thì con mới biết hối hận."

Lý Phong Nhiên ấn ngón tay trên đàn, giọng nói rất thấp: "Chỉ lần này. Chỉ nghỉ một ngày thôi, được không mẹ?"

"Không được! Con nghe không hiểu mẹ nói gì à? Giáo viên người ta sẽ không vì con mà sắp xếp lại thời gian đâu, muốn xem phim thì lần sau xem. Với cả, mấy thứ chơi bờ lêu lỏng, xem làm gì chứ." Phùng Tú Anh quay đầu, "Lý Viện Bình, anh có thể nói vài câu hay không, bộ đứa con này là của một mình em hay sao?!"

Bác sĩ Lý ngẩng đầu lên từ những tài liệu học thuật: "Phong Nhiên à...."

"Con biết rồi." Lý Phong Nhiên ngắt lời bố, đứng dậy rời đi.

...........

Lý Phong Nhiên đứng trước cửa nhà Tô Khởi. Ánh đèn hắt hiu bên cửa sổ truyền đến, chiếu vào cây dành dành. Hoa dành dành trong đêm thơm ngát, những con sâu đang kêu trong bụi cây. Phía sau là nhà Lâm Thanh, bố Lâm đang hát. Cuối hẻm, tivi nhà Lộ Tử Hạo đang phát ra tiếng phim truyền hình.

Nhà nào cũng sáng đèn, chỉ có mình cậu đứng trong gió lạnh ban đêm.

Rốt cuộc cậu cũng gõ cửa. Trình Anh Anh đến mở cửa.

Tô Khởi đã ngủ, cô nghĩ ngày mai phải đi chơi cả ngày nên ngủ sớm để có tinh thần tốt.

"Có chuyện gì hả Phong Nhiên?"

Lý Phong Nhiên hơi hé miệng, không lên tiếng. Nếu Trình Anh Anh biết ngày mai cậu không đi được, nhất định sẽ không đồng ý để Tô Khởi đi.

Cậu dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng thất vọng cô Tô Khởi.

"Không có gì ạ." Cậu cố cười, nói, "Sáng mai cháu phải ra ngoài một chút, muốn đến nhắn cậu ấy chờ cháu ở ga xe lửa ạ."

"Dì biết rồi. Cháu cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé. Nhìn sắc mặt cháu này, dạo này mệt lắm hả?" Trình Anh Anh nói, "Luyện đàn đừng cực khổ quá, cũng phải nghỉ ngơi thả lỏng, biết không?"

Lý Phong Nhiên khẽ gật đầu.

Trình Anh Anh đóng cửa.

Ánh sáng ấm áp trên gương mặt thiếu niên biết mất. Màn đêm lại bao phủ cậu.

Lý Phong Nhiên đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Ngày mai, ngày mai, không biết phải làm gì với ngày mai. Tiếng bước chân vọng lại từ đầu hẻm.

Lương Thuỷ tay bỏ trong túi quần bước đến, thấy Lý Phong Nhiên đang đứng đó ngẩn người thì thắc mắc: "Cậu đứng đây làm gì vậy? Ngắm trăng?"
« Chương TrướcChương Tiếp »