Chương 25: Giản Giản (Chú Đẹp Trai X Loli Dzú To) 10

Trong phòng tắm tràn ngập tiếng bụng dưới của một người đàn ông va vào mông của cô, âm thanh của một dươиɠ ѵậŧ to đang đυ. một cái hoa huyệt non nớt, tiếng gầm gừ nhẹ dễ chịu của người đàn ông và tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của cô.

“Ưm… đυ.! Hoa huyệt của bé mèo nhỏ đυ. sướиɠ quá!”

“A a… chậm… chậm lại… Giản Giản… chịu không nổi.”

“Chịu không được cũng phải chịu! Ai bảo cháu quyến rũ chú! Ai bảo cháu lộ hoa huyệt cho chú đυ..” Người đàn ông trong đầu chỉ nghĩ đến đυ. nát l*и cô mà không ngừng thẳng lưng, mặt đất đang nhỏ giọt từ nước l*и đang bị đυ. của cô. Bao tinh hoàn dưới dươиɠ ѵậŧ lớn đong đưa va vào hoa huyệt nhỏ.

“Ưm… chú… a a.” Hoa huyệt nhỏ bị dươиɠ ѵậŧ to lớn của chú đút vào vừa nóng vừa đau, nhưng nó dần dần bị thay thế bởi kɧoáı ©ảʍ khi được làʍ t̠ìиɦ nhiều hơn.

Bộ ngực hướng xuống đung đưa, Đổng Tân Diệp cúi xuống, dính chặt lưng cô, dùng hai tay nắm một bên ngực mềm mại mà xoa xoa, tư thế giống như một con chó hoang đang làʍ t̠ìиɦ bên vệ đường, tuyệt đối không đẹp mắt.

Phần thân dưới không ngừng bị va đập, nửa thân trên cũng chịu sức nặng của người đàn ông, cánh tay đang ôm bồn tắm của cô chống đỡ không nổi, run lên bần bật.

“Chú… ưm… nặng.”

“Hả? Chú nặng hả? Hay là chú làʍ t̠ìиɦ mạnh quá?” Hắn hỏi xong thì càng ấn nửa người trên xuống như chơi khăm, nắc mạnh vào hoa huyệt.

“Ưm… chú… bắt nạt cháu.”

“Chẳng phải cháu chỉ thích chú của cháu bắt nạt cháu sao?” Hắn chỉ thích nhìn vẻ mặt ấm ức của cô lúc này, Đổng Tân Diệp quay mặt cô về phía mình, hôn cô thật sâu, nuốt xuống âm thanh rêи ɾỉ của cô.

“Giản Giản! Cậu tắm rửa xong chưa?”

Một giọng nữ khác từ ngoài cửa phòng tắm truyền đến.



“!”

Hai người đang làʍ t̠ìиɦ nghe thấy, Hân Hân trở về, cô rõ ràng là run lên!

“Giản Giản.” Đổng Hân Hân gõ cửa nhưng không thấy đáp lại.

Giản Giản sợ bị phát hiện, lo lắng đến mức toàn thân căng thẳng, nhưng cô không biết rằng hoa huyệt nhỏ bị đút vào cũng đồng thời co rút lại, hút dươиɠ ѵậŧ lớn trong hoa huyệt một cách đau đớn.

“Ha…”

Hoa huyệt của cô vốn đã rất chặt, lúc này quả thực suýt chút nữa đã gϊếŧ chết Đổng Tân Diệp, cơn đau kèm theo kɧoáı ©ảʍ tột độ khiến người đàn ông thở hổn hển.

“Bé mèo nhỏ, thả lỏng bướm nhỏ của cháu đi, muốn kẹp dươиɠ ѵậŧ của chú đến rơi sao?” Đổng Tân Diệp thì thầm vào tai Giản Giản.

“Chú... cháu phải làm sao đây.” Khuôn mặt của Giản Giản trở nên tái nhợt vì sợ hãi, ngay cả giọng nói của cô cũng có chút run rẩy.

“Trả lời Hân Hân trước.” Không có tiếng trả lời, bản thân đứa con gái ngốc nghếch này cũng không biết mình sẽ làm gì.

“Giản Giản, cậu vẫn còn đang ở bên trong à?”

“Tớ ở đây.” Giản Giản điều chỉnh hơi thở của mình và cố gắng trả lời một cách tự nhiên nhất có thể.

“Ôi, vừa rồi tớ gọi cậu sao không trả lời?”

“Không sao... chỉ... chỉ là ngâm tắm quá... quá thoải mái... nên ngủ thϊếp đi.”



“Ôi, tớ còn tưởng cậu bị té xỉu, làm tớ sợ muốn chết.” Cô bé gần như muốn đạp cửa xông vào, mặc dù không biết mình có đủ sức để đá tung cánh cửa hay không.

“Không có...!”

“Hả? Có chuyện gì vậy?”

Giản Giản che miệng nhìn người đàn ông, người đàn ông cười nham hiểm, tiếp tục cho dươиɠ ѵậŧ to vùi trong hoa huyệt nhỏ của cô.

Hắn vốn dĩ không định làm chuyện này, nhưng vì cô quá căng thẳng, thịt non trong hoa huyệt nhỏ cứ vô thức kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ to, cảm giác thoải mái có thể tiếp tục chịu đựng thì chắc không phải đàn ông nữa rồi!

Giản Giản không thể tin được! Hân Hân ở ngay bên ngoài, chú thế mà… Nếu Hân Hân phát hiện ra thì sao!

Giản Giản che miệng và liên tục lắc đầu, hy vọng rằng người đàn ông sẽ dừng lại.

“Giản Giản? Cậu làm sao vậy? Cậu ngã sao?” Đổng Hân Hân ở ngoài cửa không nghe thấy phản ứng, tiếp tục kêu to.

“Mau trả lời con bé, nếu không nó sẽ vào.” Đổng Tân Diệp cúi người, thì thầm vào tai Giản Giản, nhưng phần thân dưới của hắn không ngừng di chuyển cặp mông hẹp của mình để đυ. vào hoa huyệt cô, qυყ đầυ trên đỉnh của dươиɠ ѵậŧ to lớn đẩy thẳng vào sâu miệng tử ©υиɠ đang đóng chặt, nghĩ muốn đυ. miệng tử ©υиɠ nho nhỏ đó nên hắn lấy phần dươиɠ ѵậŧ ở bên ngoài đâm thẳng vào.

“Ưʍ... chú... không muốn…” Giản Giản nói trong nước mắt muốn Đổng Tân Diệp.

“Giản Giản!” Đổng Hân Hân ở ngoài cửa tăng âm lượng.

“Mau lên! Hân Hân đang vào.”

“Ư…” Biết rằng hắn sẽ không dừng lại, Giản Giản không còn cách nào khác ngoài việc bảo Hân Hân đi trước.