Chương 4: Sự ôn nhu của Tiêu Niệm

Thiên đường bên trái, địa ngục ngay tại nơi đây. Nếu như ta không phải là thiên sứ. Như vậy, ngươi biết ta là gì không?

────────────────

Đường Nhân đã quên mất mình quay trở lại ngôi nhà đầy ắp những cơn ác mộng này như thế nào. Cho đến khi nhớ ra được, Tiêu Dư đã đứng trước mặt cô. Một bàn tay hắn nắm lấy vai cô, Tiêu Dư hướng về phía cánh môi đang phát run kia mãnh liệt hôn xuống, không, có lẽ có thể gọi là cắn xé.

Rất nhanh liền nếm ra được vị tanh của máu, chỉ là cô không động, nếu như cô dám né tránh, cô không biết Tiêu Dư sẽ đối với mình thô bạo bao nhiêu.

Là Tiêu Niệm kéo Tiêu Dư ra.

"Dư, đủ rồi." Tiêu Niệm nhàn nhạt nói.

"Chát!"

Tiêu Dư vung tay tát Đường Nhân một cái, khiến cho Đường Nhân ngã xuống đất. Khoé miệng chảy xuống sợi máu đỏ thẫm, Đường Nhân không phản kháng chỉ co người lùi về phía góc tường.

"Đủ? Như thế nào là đủ!" Tiêu Dư chỉ vào Đường Nhân đang còn run lẩy bẩy, lớn tiếng rống về phía Tiêu Niệm. "Nếu không phải do cô ta, nếu không phải cô ta tay em làm sao lại bị hỏng, anh hai cũng không phải đính hôn với Từ Uyển Uyển!"

"Dư, tương lai cô ấy sẽ là chị dâu của em! Anh không thích em dùng loại giọng này gọi cô ấy." Tiêu Niệm nhíu mày, nhẹ giọng nhắc nhở.

"Chị dâu? Cô ta là con gái của đại ca xã hội đen! Anh, Tuyết Lang Bang là nơi nào? Gϊếŧ người, buôn lậu, buôn thuốc phiện, cái nào cũng đều phạm tội! Từ Minh sớm đã muốn kéo anh gia nhập bang bọn chúng, bây giờ lại còn ép buộc đem con gái đưa cho anh, nếu không phải vì Đường Nhân, anh sao có thể dễ dàng đồng ý?" Tiêu Dư càng nói càng kích động. "Anh, anh là luật sư! Anh sao lại có thể cố tình vi phạm? Ở lại loại địa phương kia, lúc nào chết cũng không rõ."

"Dư!" Tiêu Niệm thở dài, vỗ vỗ vai Tiêu Dư "Đừng nói nữa."

Tiêu Dư nổi giận đùng đùng xoay người, đôi mắt dán chặt lên người Đường Nhân. Đường Nhân vừa mới nâng đầu nhìn lên thấy vậy thân thể lại lần nữa rụt vào góc khuất.

"Chính người con gái này! Đã huỷ hoại chúng ta!" Tiêu Dư túm lấy Đường Nhân kéo lên, xách cô đến trước mặt Tiêu Niệm. "Bây giờ giả bộ đáng thương tội nghiệp cho ai xem?"

Đường Nhân động động môi, vừa muốn nói chuyện, liền bị Tiêu Dư hung hăng đá một cước vào bụng. Thân thể lại lần nữa ngã trên mặt đất, sắc mặt Đường Nhân tái xanh dùng tay ôm lấy bụng mình, phát ra mấy tiếng kêu đau đớn, mồ hôi lạnh thấm ướt trán, môi hơi hé mở cố gắp hít không khí.

Tiêu Dư nhìn chằm chằm vào Đường Nhân không ngừng cười lạnh.

Tiêu Niệm lần nữa thở dài, ngồi xổm xuống, đem Đường Nhân ôm vào trong ngực: "Dư, đủ rồi, anh chưa từng hận Nhân Nhân."

"Có thể là em hận!" Tiêu Dư đánh gãy lời nói của Tiêu Niệm, nhìn Đường Nhân suy yếu được Tiêu Niệm ôm trong tay, hắn không có ý tốt nhếch miệng cười.

Đường Nhân vô ý thức run lên, mặt khẽ quay về hướng khác, ngón tay nắm chặt lấy quần áo Tiêu Niệm.

"Tôi sẽ nhìn xem anh hai có thể bảo vệ cô đến bao giờ!" Bỏ lại một câu, Tiêu Dư xoay người trở về gian phòng của mình.

Trong phòng khách vắng vẻ vẫn còn quanh quẩn âm thanh đóng cửa phòng của Tiêu Dư, Tiêu Niệm bế đường nhân đi vào một căn phòng khác.

"Nhân Nhân, phòng của em ngày nào cũng được anh với Dư dọn dẹp, đồ của em vẫn còn nguyên vẹn." Tiêu Niệm ôn nhu nói. "Dư vẫn như trước rất dễ dàng xúc động, nhưng nó lại thường xuyên tới phòng em, ngồi ngây ngẩn ở đây cả đêm."

Lông mi Đường Nhân khẽ rung, cũng không rõ cô nghe được hay không nghe được.

"Một cước kia của Dư làm em đau đúng không?" Tiêu Niệm đem Đường Nhân thả xuống giường, thấp giọng nói: "Để anh nhìn xem."

Đường Nhân không nói chuyện, thật lâu sau, khẽ gật đầu.

Tiêu Niệm chậm rãi cở bỏ quần áo trên người cô, mỗi khi cởi xuống một cái cúc, Tiêu Niệm có thể cảm giác thấy hạ thân mình càng ngày càng cứng rắn. Tay Tiêu Niệm dừng lại ở trước ngực Đường Nhân, nâng mắt nhìn cô. Vốn dĩ trên môi cô đã có rất nhiều vết thương do bị Dư cắn, lại lần nữa chảy máu, máu khô nơi khoé miệng cùng với máu tươi trộn lẫn vào với nhau, mà vết thương mới này lại do chính Đường Nhân cắn rách.

Tiêu Niệm vươn ngón tay đến bờ môi Đường Nhân nhẹ nhàng lau đi vết máu. Đôi mắt Đường Nhân khẽ chớp, lại thuỷ chung không nhìn Tiêu Niệm.

Bụng Đường Nhân quả nhiên có một mảng lớn xanh tím.

Tiêu Niệm khẽ nhíu mày, không khỏi oán trách: "Ra tay không biết nặng nhẹ, ngay mai anh gọi bác sĩ tới khám cho em nhé."

"Cám ơn anh Niệm" Đường Nhân nhẹ giọng nói.

"Em đi ngủ đi." Tiêu Niệm cười nhẹ, thay Đường Nhân đắp kín mền, do dự một lát rồi nói: "Trong thời gian này đừng đi ra ngoài, Nhân Nhân, anh không hi vọng em lại rời khỏi bọn anh."

Đôi mắt Đường Nhân chớp chớp, ngay lúc Tiêu Niệm xoay người nhẹ nhàng giữ chặt lấy tay áo anh.

"Sao thế?" Tiêu Niệm quay đầu khe khẽ mỉm cười.

Đường Nhân rụt tay lại, hơi lo lắng.

"Nhân Nhân, không cần sợ, có chuyện gì cứ nói với anh Niệm." Tiêu Niệm dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Đường Nhân, nắm lấy tay Đường Nhân kéo qua.

Cảm xúc lạnh lẽo khiến Tiêu Niệm nhíu nhíu mày, sau đó anh dùng lòng bàn tay ấm áp của mình bao chặt lấy tay cô.

"Anh Niệm, mọi chuyện Dư ca nói đều là thật sao?" Thanh âm của Đường Nhân khi nói chuyện với Tiêu Niệm thuỷ chung vẫn còn run run. "Anh vì em mới gia nhập hắc bang."

"Nhân Nhân lo lắng cho anh Niệm sao?" Khuân mặt tuấn lãng của Tiêu Niệm khó mà che dấu được vui sướиɠ. "Hoá ra Nhân Nhân cũng quan tâm anh Niệm, đúng không?"

Đường Nhân khϊếp nhược gật đầu, lại khiến cho Tiêu Niệm mừng rỡ như điên.

"Nhân Nhân không cần lo lắng." Tiêu Niệm cười cười. "Có thể tìm được Nhân Nhân, anh Niệm nguyện ý trả giá."

"Không phải, anh Niệm." Đường Nhân tràn đầy áy náy nói.

"Nhân Nhân ngốc, hai anh sao có thể trách em."

"Nhưng mà anh Dư nhất định hận chết em."

"Dư chỉ nhất thời xúc động, nó vừa nghe anh nói sẽ mang em về cùng, liền chạy đến sân bay đợi sẵn, chỉ vì có thể nhìn thấy em sớm một chút."

"Nhưng tay anh Dư bởi vì em mới."

"Nó còn một bàn tay nữa đấy, dùng một tay vẫn có thể vẽ tranh." Tiêu Niệm nhẹ giọng an ủi: "Tiêu Dư đối với em như thế cũng bởi vì nó thật sự yêu em, Nhân Nhân hi vọng một ngày nào đó em sẽ hiểu được tình cảm của các anh."

Đường Nhân còn muốn nói thêm, lại bị giọng nói dịu dàng của Tiêu Niệm ngăn cản. "Nhân Nhân, hôm nay em hỏi nhiều vấn đề rồi, ngủ đi..."

------------------—---------------

Dâu: Chương sau có H nha cả nhà... chà chà 3p đó nha, H mlem mlem lắm ^^ các bạn nhớ cmt ủng hộ mình ha...