Chương 14

"Không... Em không biết, cô giáo có biết không?"

Vạn Sĩ An bị dáng vẻ đỏ mặt còn muốn diễn của nàng làm cho thiếu chút nữa bật cười, trong giọng nói có chút khoảng cách: "Bạn học A Âm quên mất vì mình nói lạc đề mà khiến cô giáo phải cho em một điểm 0 thật rồi sao?"

Cái gì vậy! Thế nào còn có bài kiểm tra bị 0 điểm?!

Mặc dù A Âm học kém một chút, nhưng thật ra nàng chưa từng bị điểm 0.

"A..." A Âm nhất thời không nói nên lời, Vạn Sĩ An sắc mặt nghiêm túc, thật giống trưởng khoa.

"Làm sao vậy?! Không có lý do sao?"

Không biết khi nào ngón trỏ dọc theo bả vai hướng vào phía bên trong, cuối cùng rơi xuống ngực, Vạn Sĩ An khẽ dùng lực, liền biến chỗ đó thành chỗ lõm.

"Cô giáo cũng không phải người không biết nói lý lẽ, chỉ là kiến thức cơ bản. Như vậy đi, cô giáo cho em một câu hỏi, nếu như em trả lời được sẽ không bị phạt."

Dáng vẻ rất giống quan tâm tới thành tích của học sinh, A Âm thầm nghĩ, tiểu thư nhà mình thật sự không lo lắng chút nào sao?

“Ừm…” Nàng cúi đầu, trong đầu đang không ngừng suy nghĩ xem Vạn Sĩ An sẽ hỏi về vấn đề nào.

"Tìm tiệm cận của y=2+sinx/x."

"Ừm?!"

Là một đề toán, cũng là đề toán mà A Âm ghét nhất.

Bầu không khí trở nên yên lặng, tầm mắt của A Âm trở nên mơ hồ, hoàn toàn không dám nhìn Vạn Sĩ An.

“Em biết không?” Vạn Sĩ An cố nén cười hỏi lại một lần nữa.

A Âm cắn môi, lại yên lặng cúi đầu: "Em không biết..."

"Vậy thì cô giáo sẽ phạt bạn học A Âm~"

Nói rồi Vạn Sĩ An ngậm một bên ngực của A Âm vào miệng.

"Hừm..." A Âm thở dài một hơi, dựa vào vai Vạn Sĩ An nhỏ giọng nói: "Cô giáo đều phạt từng học sinh như vậy sao?"

"Đương nhiên không phải, cô giáo chỉ dạy em, cho nên chỉ phạt một mình em."

Gần đây cún con đã thay đổi không ít khiến cô rất thích.

Đôi tất đen tăng thêm mười phần gợi cảm, hạt đậu đỏ trên ngực A Âm bị cắn khẽ một cái khiến nàng cảm thấy đau.

Nhưng cũng chỉ là một chút, rất nhanh nàng liền bị kɧoáı ©ảʍ bao trùm, cả người dựa sát vào người Vạn Sĩ An không ngừng lên xuống theo đối phương.

"Bạn học A Âm, câu hỏi này..." Vạn Sĩ An buông nàng ra, cười ranh mãnh: "Có thể dùng huyệt nhỏ để biết được đáp án nha!"

Cô cố tình nhấn mạnh từ “huyệt nhỏ” khiến A Âm đỏ mặt. May mắn ban đầu mặt của nàng đã ửng đỏ.

Vạn Sĩ An tháo chiếc kẹp cổ áo trên ngực ra, kẹp nó vào hạt đậu nhỏ sưng đỏ của A Âm, sau đó dùng ngón trỏ nhẹ nhàng ấn vào nó, tiếp theo dùng thước dạy học không nặng không nhẹ đánh xuống.

A Âm cắn môi, cố gắng khiến cho bản thân không dâʍ đãиɠ chút nào.

Vạn Sĩ An thấy tình cảnh này, quyết định kí©h thí©ɧ đối phương, liền giả vờ kinh ngạc nói: "A! Bạn học A Âm mở rộng hai chân ra làm gì? Nào, nào, mau khép lại đi, như vậy không được đâu."

Bị Vạn Sĩ An đẩy một cách thô bạo như vậy, hạt đậu nhỏ cũng bị véo có chút đau.

"Cô giáo… Ưm… Em sai rồi… Em hiểu rồi."

Khi Vạn Sĩ An nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của A Âm khi để người khác bắt nạt mình, suy nghĩ xấu xa lập tức nảy ra trong đầu cô, muốn bắt nạt đối phương nhiều hơn một chút.

"Nhận lỗi cần có sự chân thành. Có phải nên bị phạt nữa không ~?"

"Xì ~" Cả người A Âm run lên, hít một hơi thật sâu.

Dường như nàng trả lời bất cứ điều gì cũng không đúng...

"Ba..." Vạn Sĩ An không đợi nàng kịp suy nghĩ, trực tiếp bắt đầu đếm ngược.

"Mong cô giáo… Giúp em."

Nàng ấp úng, thật sự không thể nói ra hai chữ “làʍ t̠ìиɦ” này được.

Vạn Sĩ An thấy thế, khoanh tay trước ngực rồi lui về phía sau nửa bước: "Cô giáo có thể giúp em như thế nào đây?"

"Cầu xin cô giáo… Cầu xin cô giáo… Dùng tay..."

Cô dùng sức ấn vào ngực trái của A Âm thêm một chút, Vạn Sĩ An cười khẩy, muốn cởi kẹp cổ áo của mình ra, sau đó không chút do dự, ngón tay giữa thọc vào trong huyệt nhỏ đã sớm ướt đẫm của A Âm.

Sau nhiều lần thăm dò, Vạn Sĩ An đã sớm tìm được chỗ nộn thịt quen thuộc, trong lòng cô đột nhiên nổi lên ý muốn trêu chọc, thử khuấy đảo xung quanh nộn thịt vài lần, đồng thời cũng tránh chỗ quan trọng.

"Em xem này, đề bài kia phải giải quyết như vậy..."

A Âm cảm giác khó chịu khẽ vặn vẹo eo, cố gắng đón ý hùa theo ngón tay của Vạn Sĩ An. Không ngờ, Vạn Sĩ An giơ tay lên lại một roi nữa hạ xuống.

"Tiểu thư… Hu hu hu…”A Âm thật sự bị du͙© vọиɠ giày vò tới bật khóc: "Cho tôi... cho tôi..."

Thấy mình trêu chọc hơi quá đáng, Vạn Sĩ An bỏ thước trong tay xuống, một tay ôm mặt nàng cẩn thận hôn một cái, tay kia càng đẩy nhanh tốc độ ra vào.

Mấy ngày nay cô cảm thấy nhàm chán, mỗi ngày đều luyện tập với dụng cụ, lực trên tay cũng tăng thêm một chút.

“Tôi…"

A Âm đột nhiên cất cao giọng, các cơn co thắt trong âʍ đa͙σ trở nên thường xuyên hơn.

Vạn Sĩ An biết nàng sắp tới, một bàn tay nắm lấy tay của nàng.

Khi hai người họ cùng nhau trên giường, A Âm bị giày vò một hồi lâu cuối cùng cũng tới cao trào.

"Cún ngoan, chị rất tuyệt."

Sau khi đạt tới cao trào cả người luôn cảm thấy trống rỗng, Vạn Sĩ An biết rõ điều này, cô vừa kiên nhẫn an ủi vừa giúp đỡ nàng.

Thấy ánh mắt A Âm dần dần khôi phục lại tỉnh táo,Vạn Sĩ An hỏi: "Có thể tự mình tắm rửa được không?"

“Có thể.” Đương nhiên phải tự mình tắm rửa, A Âm vô cùng sợ hãi, nàng không biết mình cùng Vạn Sĩ An tắm rửa sẽ phát sinh chuyện gì.

“Được."

Rất hiếm khi Vạn Sĩ An thể hiện lòng tốt, cô ngoan ngoãn đỡ A Âm vào phòng tắm rồi đứng canh ở ngoài cửa.

"Thế nào, cún con hiện giờ có thể xuất viện rồi chứ!"

Hít hà mùi thơm của cơ thể A Âm trộn lẫn với mùi thơm của sữa tắm, Vạn Sĩ An nhìn A Âm.

"Có thể...có thể..."

A Âm làm sao dám không đồng ý, nếu nàng còn không đồng ý, giường bệnh nhất định sẽ gãy mất...

------ Đường phân cách ------

Cún con: Đừng nói đến toán... Tôi thật sự không nghĩ ra cách giải…