Dây pháo đã cháy hết, để lại trên mặt tuyết trắng từng mảnh xác pháo đỏ hồng. Nắng sớm rọi sáng núi tuyết và Trì Vọng Nguyên, phía doanh trại có khói bếp bay lên, khung cảnh yên lặng tĩnh mịch.
Viền mắt Cận Nguyệt nóng bỏng, bất tri bất giác chảy nước mắt. Ý thức được Hạ Lan Phong đang nhìn mình, y vội cúi đầu lau đi: “Đa tạ.”
Hạ Lan Phong nhai từng miếng thịt khô, trạng thái thản nhiên: “Không cần.”
“Cám ơn ngươi đã cứu ta lúc bọn Hỗn Đáp tìm được ta.” Cận Nguyệt một hơi nói hết những lời chưa thể nói trước đây ra, “Ngày đó ta không nên nói những lời khiến ngươi tổn thương, là ta không tốt, xin lỗi.”
Hạ Lan Phong nhìn thẳng y: “Ta quên rồi.” Nói xong nhét miếng thịt khô vào tay y.”Hơn nữa ngươi nói đúng, ta thật sự không phải người Bắc Nhung.”
Cận Nguyệt nóng vội muốn biện giải, Hạ Lan Phong vung tay ngăn y lại.
“Tấm bản đồ ngươi vẽ kia đã bị đại ca đốt đi rồi.” Hạ Lan Phong nói, “Ca nói đó là bản đồ giả, không có tác dụng.”
Trái tim Cận Nguyệt nặng trình trịch, bật thốt lên: “Hắn làm sao biết?”
Hạ Lan Phong nhớ lại lời đại ca: “Vị trí Phan lâu không đúng, nó không cách hoàng cung xa lắm, có thể trực tiếp phóng tầm mắt vào hoàng thành Đại Vũ. Ngoài cổng Chu Tước phải có một toà dân châu cầu, nhưng ngươi không vẽ.”
Cận Nguyệt: “…”
Hạ Lan Phong liếʍ liếʍ môi, trong mắt có một tia cười lanh lợi. Hắn tựa hồ biết lời kế tiếp của mình nhất định sẽ khiến Cận Nguyệt giật mình.
“Là Trung Chiêu tướng quân của Đại Vũ, Cận Minh Chiếu nói cho huynh ấy.”
Hoả lực Bắc Nhung tập trung tại Bắc cảnh Đại Vũ ước chừng khoảng sáu năm trước.
Khi đó thiên quân Triết Ông hiện tại vẫn chưa kế vị, lão thiên quân bệnh tật triền miên thề phải đẩy biên giới Đại Vũ về đến Liệt Tinh Giang, đây là nguyện vọng mà đời này lão vẫn không thể thực hiện.
Quân đội Bắc Nhung nườm nượp do Triết Ông dẫn đầu hành quân qua Diệp Đài, lúc đó, Hạ Lan Kim Anh vì không có ngựa mà không có cách nào tòng quân nên đã chấp thuận sự an bài của Hổ tướng quân, trở thành tạp công phụ trách vận chuyển thi thể trong quân đội.
Cuộc chiến từ khi khai chiến đều không thuận, quân Bắc Nhung vẫn luôn bị chặn gắt gao bên ngoài biên giới, cả nửa tháng đều không thể tiến lên trước một bước.
Nơi cực bắc Đại Vũ – Bình Châu Thành đã có thể dùng mắt thường trông thấy, nhưng lại không cách nào đạp đổ phòng ngự của quân lính bắc cảnh.
Truyền thuyết về “Cận Minh Chiếu” và “Trung Chiêu tướng quân” từ lúc đó bắt đầu lặng lẽ lưu truyền trong quân đội Bắc Nhung. Truyền thuyết rằng hắn cưỡi cự mã hai đầu, thân có sáu tay, thiện dùng vũ khí, có thể hô mưa gọi gió, muôn vật trợ giúp.
Nếu không thì tại sao quân đội Bắc Nhung được trời xanh phù hộ lại không có cách nào tiến vào Đại Vũ! —— một lời vừa có sự không cam lòng vừa thể hiện ngạo khí.
Vẻ ngoài hoàn toàn khác biệt của Hạ Lan Kim Anh và người Bắc Nhung khiến hắn luôn bị xa lánh. Đặc biệt là khi hắn lộ ra đôi mắt, luôn phải gánh chịu sự kinh ngạc ghét bỏ và la mắng của kẻ khác. Tất cả mọi người đều biết tên người Cao Tân này là do Diệp Đài Hổ tướng quân dẫn đến, vậy nên hắn chỉ trầm mặc làm việc, không muốn gây phiền phức cho Hổ tướng quân.
Hồi chiến dịch cuối cùng bạo phát vào một ngày trời thu.
Chém gϊếŧ từ ban ngày đến tận tối, trăng tròn vành vạnh treo trên vùng trời Bình Châu Thành và Trì Vọng Nguyên, trừ đội quân chính diện đối chiến ở ngoài, từng tiểu đội sĩ binh Đại Vũ vẫn không ngừng xông ra từ Bình Châu Thành và đường biên, như thần tựa quỷ không thể phỏng đoán, dần dần làm hao mòn khí lực và ý chí của quân đội Bắc Nhung.
Chiến ý phía Bắc Nhung tan rã, vào thời điểm cả đội quân cực kỳ mệt mỏi, một đường tiễn từ trung tâm quân Đại Vũ phóng tới kết thúc trận chiến kéo dài ba tháng: Nó đâm thẳng vào ngực Triết Ông đang dẫn đầu đoàn quân chém gϊếŧ.
Quân Bắc Nhung vội thối lui như thủy triều, hao tổn lượng lớn sĩ binh, run rẩy hộ tống Triết Ông về Bắc Đô. Vì rút đi quá nhanh, nào còn quan tâm gì đến mấy tên nô ɭệ xử lý thi thể trên chiến trường.
Hạ Lan Kim Anh cũng trong số đó. Hắn nằm trong chiến hào, nghe đoàn quân dọn dẹp Đại Vũ dần dần áp sát. Hắn nhắm mắt giả chết, lại bị người vỗ vỗ vai, cứ thế bị kéo lên.
“Người Cao Tân?” Phát hiện hắn chưa chết là một nam nhân trung niên, giáp sắt dưới ánh trăng tựa ánh bạc chói mắt, trên vai có giáp vai nhọn, khuôn mặt toàn bụi bặm nhem nhuốc cũng không che giấu được sự hưng phấn: “Lần đầu tiên ta gặp người Cao Tân còn sống đấy. Ngươi bị thương?”
Đó là lần đầu tiên Hạ Lan Kim Anh gặp mặt Cận Minh Chiếu.