Khi Cận Nguyệt tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một tấm đệm da hươu mềm mại, trên đầu là vách núi cong cong, vừa vặn làm thành một mái che, cản gió cản tuyết bên ngoài trời.
Đây là một cái động tự nhiên trong hẻm núi, Nguyễn Bất Kỳ nằm bên khác, đốm lửa ấm áp nổ tanh tách ở giữa.
Có người ngồi bên cạnh đống lửa, quay lưng lại với Cận Nguyệt, mái tóc dài màu mực được dùng cành cây quấn lại sau gáy, y phục đỏ rực không giống trang phục của người Bắc Nhung, lộ ra phần gáy và nửa mảnh vai tinh tế và đẹp đẽ.
Cận Nguyệt nheo mắt lại, cảm giác như mình vẫn đang trong giấc mộng.
Cách vài bước ngoài kia, gió tuyết lạnh lẽo gào thét, mà chỗ này lại vô cùng ấm áp, y còn mơ hồ nghe thấy người trước mắt đang nhỏ giọng ngâm xướng.
Âm điệu khúc ca mềm mại nhẹ nhàng, tiếng ngâm uyển chuyển khúc chiết, kể về một chuyện xưa cũ trong cung đình của tiền triều: Vòng vàng đeo trên cổ tay trắng ngần, tựa người nơi lan can giữ nhành hoa nhỏ, ánh trăng lạnh nhạt nhoà, soi xuống chiếc trâm cài.
Nghe đoạn xướng này khiến Cận Nguyệt bất giác như đã quay trở về Lương Kinh, một bài “Ngọc Diện Thu” được Lý Nhị Kiều xướng tốt nhất ở Phan Lâu.
Các hoàng tử thường xuyên dẫn y cùng tới Phan Lâu nghe diễn, y không hiểu mấy cái xướng từ ngân nga này nên chỉ tập trung ăn no ngủ say, câu chuyện trong lời xướng hoá thành giấc mộng trong mơ màng.
Trong vở diễn, công chúa và trưởng cấm vệ quân trẻ tuổi nhất kiến chung tình nơi khe suối trong đêm trăng mùa đông lạnh lẽo, hai người trải qua vô số gian nan trở ngại, cuối cùng dắt tay nhau rời xa hoàng thành, làm một đôi phu thê tiêu dao tự tại chốn giang hồ.
Cận Nguyệt nhắm mắt lại, hi vọng giấc mộng này có thể kéo hơn thêm chút nữa.
Lý Nhị Kiều hát xong, Tô Cổn lên đài, sau Tô Cổn là đôi phu thê Lỗ Viên, chờ “Phan Lâu thất xảo” biểu diễn xong xuôi, y có thể theo xe của các hoàng tử trở về Thanh Tô Lý. Y sẽ đánh động hai con chó canh cổng, mẫu thân sẽ vừa mắng y chơi không biết đường về, vừa giục y mau vào uống canh thịt dê cho ấm người….
Lời xướng đến đây là ngừng. Cận Nguyệt thở dài, mở mắt ra, bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt đen ôn nhuận.
Một con hươu đang nằm bên cạnh người, sừng hươu chĩa ra nhiều nhánh như một cái cây già nhiều cành.
Cận Nguyệt giật mình hô to, gần như là nhảy dựng người lên. Người ngồi cạnh đống lửa tiện tay chụp qua ôm y lại.
Dung mạo người này vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đong đầy tình ý, dưới đuôi mắt có vài đường kim tuyến mảnh, kéo dài vào tận trong tóc mai. Ngón tay mềm mại phất qua cằm Cận Nguyệt, y vô thức ngửa đầu, cách gương mặt diễm lệ kia càng lúc càng gần.
Cận Nguyệt xấu hổ đến nóng bừng mặt, mắt không dám nhìn thẳng, lúc cụp mắt thì liếc thấy một chiếc vòng vàng trên cổ người nọ, trên vòng có buộc một nút thắt, một viên hồng ngọc lớn bằng đầu móng tay, óng ánh đẹp đẽ.
“Đứa nhỏ đáng thương…” Cận Nguyệt bị ép vào lòng hắn, tóc tai bị vò loạn cả lên, “Nếu ta không đúng lúc gặp được ngươi, chẳng phải ngươi đã chết đông trong nền tuyết lạnh lẽo rồi sao?”
Trừ mẫu thân và tỷ tỷ, Cận Nguyệt chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với bất kỳ cô nương nào khác, mặt y đỏ bừng bừng, ánh mắt rơi vào l*иg ngực người kia —— vạt áo đỏ rực rộng mở, bên trong không mặc gì nữa, lộ ra một mảnh da thịt rắn chắc bằng phẳng.
Cận Nguyệt: “…”
Lúc này y thực sự sợ hết hồn, đột ngột đẩy người ra.
Người kia nhẹ giọng nở nụ cười, móc tay kéo sợi dây trên vạt áo khiến cổ áo càng mở rộng hơn, dáng người quyến rũ: “Tại hạ Nhạc Liên Lâu, thật may khi gặp được tiểu tướng quân.”
Mặt Cận Nguyệt vừa trắng vừa đỏ, hết nhìn gương mặt Nhạc Liên Lâu lại liếc xuống ngực của hắn.
Nhạc Liên Lâu cười hỏi: “Ta đẹp chứ?”
Cận Nguyệt bật lên, tay chống đất đứng dậy sau đó vội chạy ra xa, che trước người Nguyễn Bất Kỳ. Lúc này y mới phát hiện mình không bị đau chỗ nào hết, cả người vẫn linh hoạt như thường.