Chương 11

Hổ tướng quân tức giận đến mức muốn dùng xương dê đánh người: “Thằng ranh nhà ngươi, có biết nói chuyện không hả?”

“Nếu ta đã không nói thì đó chính là việc không thể tiết lộ.” Hạ Lan Kim Anh nghiêm mặt nói: “Thiên quân giao đứa nhỏ đó cho ta, tất nhiên là có mục đích.”

Hổ tướng quân vẫn muốn cãi: “Nhưng chúng ta thì nên xử lý sao đây? Trước đó nó còn là chất tử nên chúng ta cứ nuôi cho tốt là được, hiện tại…”

“Ngươi đừng sầu.” Hạ Lan Kim Anh nói: “Tất nhiên không thể để nó quá thoải mái rồi, nhưng cũng tuyệt đối không thể để nó chết. Ta có chừng mực, chuyện này không có liên quan gì đến Diệp Đài, mình ta chịu trách nhiệm là được.”

Hổ tướng quân nhìn hắn, trong lòng vẫn vô cùng lo lắng. Hạ Lan Kim Anh ăn mặc tùy ý, tóc dài qua loa buộc sau gáy, vẻ ngoài tuấn lãng, thần sắc tiêu sái. Tuy đã nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, nhưng Hổ tướng quân cũng không dám nhận mình hoàn toàn hiểu thanh niên này.

Trong lòng hắn có sầu muộn, mà Hạ Lan Kim Anh thì ăn ngon uống đã, lúc vừa ăn xong xuôi bỗng nhiên có người đến báo: Chất tử chạy mất rồi.

Hạ Lan Kim Anh cũng không hoảng, cầm khăn trên bàn tỉ mỉ lau miệng lau tay, quay đầu cười nói: “Tướng quân đừng sợ, đứa nhỏ đó chỉ còn nửa cái mạng, chạy không xa được. Ta đang chờ nó chạy, rồi nó sẽ hiểu, chỉ bằng sức của một mình nó thì tuyệt đối không thể rời khỏi Trì Vọng Nguyên.”

Hổ tướng quân tức giận đến đỉnh đầu bốc khói: “Trời lạnh đất đông thế này, kẻo có mà chết lăn ra đấy! Chết rồi thì ăn nói thế nào với thiên quân!”

Lời còn chưa dứt, Hạ Lan Kim Anh đã chạy vội ra ngoài.

Cận Nguyệt chẳng thèm tin Hạ Lan Kim Anh.

Đêm qua y đã đứng tại chỗ đoàn xe đóng quân nhìn một hồi lâu, phát hiện đoàn xe đã đi về một hướng khác, không phải là đường trở về Đại Vũ.

Trên mặt tuyết có rất nhiều vết tích dẫm đạp, dưới lớp tuyết mỏng thậm chí còn lộ ra đầu mũi tên, trong không khí cũng không giấu được mùi máu tanh.

Bọn họ bị tập kích, sau đó thua cuộc, đoàn xe bị truy đuổi, phải hướng nơi khác bỏ chạy.

Vậy Bạch Nghê đâu? Cận Nguyệt không tìm được một chút vết tích nào của Bạch Nghê.

Chạy về hướng mà đoàn xe rời đi được một đoạn, Cận Nguyệt không chống đỡ nổi nữa, quỳ bò xuống nền tuyết. Hoa tuyết bắn lên mặt y, trong nháy mắt đã bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy, nước lạnh tí tách nhỏ xuống như đang đổ mồ hôi.

Chân tay của y đều không nhấc lên nổi nữa, trong phổi vừa nóng vừa đau, ho khan không dừng lại được.

Hiện tại không thích hợp để chạy trốn, nhưng ở lại Diệp Đài thêm một khắc, sự sợ hãi trong lòng y càng nhiều thêm một phần.

Thiên quân Bắc Nhung không chấp nhận chất tử cho thấy Bắc Nhung có ý định phá vỡ minh ước Bình Châu. Minh ước bị hủy, Bắc Nhung lúc nào cũng có thể xâm phạm Đại Vũ, y không thể lưu lại Bắc Nhung, một là không an toàn, hai là —— mẫu thân và tỷ tỷ vẫn đang ở nhà, y nhất định phải trở lại.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng roi vụt qua. Cận Nguyệt vội vã giãy giụa đứng dậy, lảo đảo chạy về phía trước vài bước. Trên lưng đột nhiên đau nhói, cả người y trực tiếp té nhào vào trong tuyết, mãi mà cũng không bò dậy nổi.

“Bắt được một tên nô ɭệ chạy loạn!” Hỗn Đáp cười to, cùng mấy tên thiếu niên khác vòng ngựa đến cạnh Cận Nguyệt đang nằm rạp trên nền tuyết.

Lưng Cận Nguyệt bị đâm một mũi tên, nửa người tê đau, y không dám lộn xộn, trong miệng mũi toàn là tuyết.

“Chết rồi?” Hỗn Đáp hỏi.

“Chưa chết, còn thở dốc.” Đô Tắc lại có chút sốt sắng: “Tên người Hán này không phải chất tử sao? Sao giờ đã thành nô ɭệ rồi?”

Cận Nguyệt không biết lấy sức từ đâu, giãy giụa ngẩng đầu rống to: “Ta không phải nô ɭệ!”

“Ba ta nói ngươi là nô ɭệ thì ngươi chính là nô ɭệ.” Hỗn Đáp vẫn cười: “Cũng như tên nửa người Hán Hạ Lan Phong kia, không phải thứ gì tốt.”

Cận Nguyệt rốt cuộc cũng gian khổ đứng lên được, y gắt gao chống đầu gối không để cho mình ngã xuống. Trước mắt đâu đâu cũng là bóng chồng, chỉ thấy ánh mặt trời chói mắt và bóng người ngựa lúc ẩn lúc hiện. Bóng roi kèm theo tiếng cười vụt thẳng vào y —— rồi dừng lại ở trước mặt.

Có người đứng che trước người y, tay siết chặt một đầu roi, đạp Hỗn Đáp ngã cắm mặt vào tuyết.

Hỗn Đáp lồm cồm bò dậy, chỉ tay quát: “Hạ Lan Phong, ngươi dám đạp ta! Đây là nô ɭệ của Diệp Đài! Còn chưa có chủ, ai tìm được trước thì là của người đó!”

Hạ Lan Phong nắm roi bằng một tay, nửa bước không lùi: “Không cho phép ngươi chạm vào y.”