🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Biểu cảm của Thảo trở nên cứng đơ, người trước mắt vừa thực lại vừa như mơ, cô không nghĩ rằng sẽ gặp lại anh sớm như vậy, còn trong một tình huống bất ngờ như này, sao anh ấy lại xuất hiện ở đây, cùng với Nga?
Những kí ức khi xưa chợt hiện về, người đàn ông đang đứng trước mặt Thảo bây giờ là người đã từng cùng cô trải qua quãng thời gian tươi đẹp nhất lúc còn là sinh viên, Lê Tuấn Anh, nhưng sau khi tốt nghiệp, anh lại chọn sang nước ngoài để phát triển sự nghiệp. Tại sao bây giờ anh lại xuất hiện trước mặt cô trong tình huống như thế này?
Giọng Nga cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn của Thảo, chắc hẳn Nga cũng đang rất ngạc nhiên về câu nói của Tuấn Anh
- Hai người biết nhau hả?
Vì Nga học Đại học ngoài Hà Nội, lúc còn là sinh viên Thảo cũng không cho mọi người biết về việc mình có người yêu, nên có lẽ ngoài Thảo, không ai hay biết về mối quan hệ này.
Thảo đang lúng túng không biết phải giải thích
như thế nào, anh khẽ mỉm cười lên tiếng.
- Ừ bọn anh đã từng rất thân đấy, phải không Thảo?
Anh vẫn nhìn Thảo và mỉm cười, mang theo ánh mắt ấm áp đến lạ. Thảo chỉ biết ấp úng trả lời "À...ừm", cô nhìn sang Nga chứ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, thời gian trôi qua, tình cảm khi xưa cũng đã phai mờ nhưng việc gặp lại người yêu cũ vẫn khiến người ta có chút gì đó bứt rứt trong lòng. Không phải Thảo không muốn gặp anh, chỉ là không biết sẽ phải dùng cảm xúc gì để đối mặt. Thảo đành tìm đường rút lui khỏi tình huống khó xử này
- Hai người nói chuyện đi nha, gió lạnh quá tao về trước đây - Thảo nhìn Nga nói rồi khẽ gật đầu chào, sau quay đi bước vội vào toà nhà.
- Ở này... Con này hôm nay sao thế nhỉ?
Nga lẩm bẩm trong miệng, nhìn theo bóng lưng Thảo, thắc mắc không biết Thảo có chuyện gì buồn mà thái độ lại vậy, khá tò mò về mối quan hệ của hai người, Nga dò hỏi Tuấn anh
- Bất ngờ thật đấy, anh với Thảo quen nhau ạ?
Anh nhìn theo bóng Thảo đang bước vào nhà, chỉ cười nhẹ một cái rồi nói.
- Cũng từng quen, nhưng giờ chắc cô ấy ghét anh rồi! Thôi em lên nhà đi kẻo lạnh, anh về đây.
TER
Tuấn Anh lên xe và dời đi, Nga vẫn còn khá luyến tiếc, đứng nhìn theo chiếc xe của anh, đến khi khuất bóng mới xoay người rời đi, bước những bước chân vội vàng, lúc này cô chỉ muốn nhanh nhanh lên tới nhà để hỏi Thảo về mối quan hệ của hai người.
Khi Nga vào nhà, Thảo đã lên giường trùm chăn ngủ, Nga kéo mạnh chiếc chăn ra, lỗi người Thảo ngồi dậy và bắt đầu tra hỏi dồn dập.
- Mày quen anh Tuấn Anh lâu chưa? Anh còn bảo từng rất thân là sao? Không phải là mối quan hệ yêu đương gì đó chứ?
Thảo cảm thấy khá mệt mỏi, đôi mắt nhắm nghiền không muốn mở ra, ngày xưa cô đã giấu kín mối quan hệ ấy như thế, giờ nói ra cũng chẳng để làm gì, Thảo chỉ đáp hờ hững
- Thì hồi xưa cũng có quen biết, nhưng lâu rồi không gặp lại.
- Như vậy là sao? Giữa hai người có chuyện gì hå?
Thảo thực sự bối rối, không biết phải giải thích như thế nào, vì không muốn Nga suy nghĩ lung tung, Thảo tiếp tục tỏ ra thờ ơ
- Thì ngày xưa cũng có quen biết một chút.
- À... Mà hình như mày ghét anh ấy à? - Nga tỎ ra vô cùng tò mò, hai mắt mở to nhìn Thảo.
Thảo mở mắt, cau hai mày lại - Anh ta nói vậy à? - cô thầm nghĩ mình có từng nói ghét anh ta sao, sao Nga lại hỏi như vậy, hay ta anh ta ghét mình nhỉ.
- Ừm - Nga khẽ gật gật đầu - Tao cứ tưởng anh ta ghét tao. -Vậy là hai người có hiểu lầm gì à? - Cũng không chắc nữa!
Thảo bật dậy bắt đầu truy hỏi lại Nga, cô cũng rất hiếu kì về mối quan hệ của anh với Nga
- Sao mày lại quen được anh ta? - Thảo nghi hoặc hỏi