Chương 3: Không muốn ai lo lắng

Thảo không phải con người bảo thủ, cũng không phải người con gái yếu đuối, trước nay luôn cố gắng nỗ lực hết mình vì tương lai có thể độc lập, không cần dựa dẫm vào ai, tuy sự việc tối qua để lại cho cô có một cú sốc khá lớn nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, vì sự việc đã xảy ra có dằn vặt cũng không thể thay đổi, chi bằng tìm cách giải quyết, Thảo với lấy cái túi xách, mở điện thoại ra thì thấy có tới mười cuộc gọi nhỡ, của Phúc và Mẹ, và 2 tin nhắn của Nga, vừa định bấm gọi thì đã thấy cuộc gọi đến của mẹ, Thảo liền ấn nghe

- Alo mẹ!

- Thảo, hôm qua con đi đâu vậy? nghe bảo con đi xem mắt mà sao tối qua mẹ gọi con không được? Có xảy ra chuyện gì không? Làm mẹ lo lắm, gọi điện thì không được, gọi cho Nga nó thì nó bảo con chưa về nhà. (Nga là bạn thân của Thảo, hiện hai người đang thuê chung căn hộ tại thành phố Hồ Chí Minh).

- Dạ con không sao mẹ ơi - giọng của cô hơi khàn vì tối qua đã mất sức như thế mà.

- Giọng của con sao vậy? Con không khỏe hả?

Cô chỉ đành nghĩ đại ra một lý do để nói.

- Tại con mới ngủ dậy ạ, hôm qua con đi xem mắt nhưng hai người cảm thấy không hợp nhau nên con đã về sớm rồi, vừa đúng lúc bọn bạn đại học rủ đi họp lớp nên con qua đó luôn, xong đi hát hơi muộn, về sợ mẹ ngủ rồi con không gọi mẹ nữa, đang tính gọi cho mẹ thì thấy mẹ gọi đây.

- Ừm vậy mà thằng Phúc nó cũng gọi hỏi mẹ có liên lạc được với con không, làm mẹ tưởng con xảy ra chuyện gì, con không sao thật chứ?

- Dạ con không sao mà. Mẹ đừng lo nha, hôm nào rảnh con về thăm ba mẹ, để con gọi lại cho Phúc xem có chuyện gì không đã.

- Ừm, vậy con nghỉ đi, nhớ giữ gìn sức khỏe đó nha, không xin được việc thì thôi về quê buôn bán với mẹ cũng được.



Mẹ lúc nào cũng ôn hòa và tin tưởng con gái như thế, Thảo rất buồn vì phải nói dối mẹ nhưng thà như thế còn hơn là làm mẹ cảm thấy lo lắng, Thảo cầm lấy ly nước uống tạm một ngụm, chợt nhớ lại ly nước tối qua, lòng cô nổi lên cơn căm giận, cô liền gọi điện cho Phúc.

- Thảo hả? Mày đang ở đâu đó? Có làm sao không? - Phúc vừa nhấc máy liền vội vàng hỏi.

- Này Phúc, mày có biết người hôm qua Lan giới thiệu cho tao là ai không?

- Tao chưa gặp, chỉ nghe cô ấy nói là anh họ, mà hôm qua nghe thấy cô ấy gọi điện cho Nhã xong biểu hiện hơi lạ, có gì đó khá mờ ám nên tao hơi lo, gọi điện cho mày thì không được, thử chạy đến khách sạn tìm mày cũng chẳng thấy đâu.

- Để chiều nay tao sang nhà mày nói chuyện, thôi mày làm việc đi! Thực sự bây giờ tao không muốn nói thêm một lời nào nữa.

Thảo cúp điện thoại và tự nhiên nước mắt lại ứa ra, Phúc tiếp tục gọi đến nhưng cô không muốn nghe, ấn nút tắt nguồn điện thoại, cảm xúc tủi thân lúc này thật sự đã dâng trào, lúc nào cũng tỏ ra thật mạnh mẽ nhưng lúc đau lòng thì lại không biết tìm ai để sẻ chia, người mà lúc nào bên ngoài cũng cười nói vui vẻ thực chất chỉ để che đi cảm giác cô độc của bản thân.

Thảo cố nhấc những bước chân nặng nề vào nhà tắm, cởi bỏ chiếc áo sơ mi đứng trước gương, cô mới nhận ra đêm qua người đàn ông đó đã cuồng bạo như thế nào, từ cổ đến khắp ngực của cô đều còn in đậm những vết bầm tím, Thảo ngâm mình vào trong dòng nước nóng ấm, những cơn đau trên cơ thể đã được làm dịu đi nhiều, cô thay lại chiếc váy hôm qua, gấp gọn lại chiếc áo sơ mi đặt lên bàn, nhìn chiếc áo trắng sáng này cô chợt đưa tay lên sờ qua một lần nữa, có thể đây sẽ là kí ức đáng nhớ nhất trong cuộc đời Thảo, đánh dấu cho bước ngoạc trưởng thành của cô, cầm lấy chiếc phòng bì bước ra khỏi phòng, là phòng 202, chỉ cách căn phòng hôm qua ba căn, nhìn căn phòng ấy lòng căm hận của cô lại dấy lên, tự dặn bản thân không được ngu ngốc như vậy một lần nào nữa.

Thảo ra tới quầy lễ tân liền hỏi thông tin khách đã đặt phòng 202 vào tối qua, nhưng nhà hàng lại không cho phép tiết lộ thông tin khách hàng, cô đành chuyển lại chiếc phong bì cho nhân viên lễ tân nhờ trả lại cho anh, vì dù sao cũng là lỗi của cô, không có lý do gì để nhận thứ này càng không thể trách người ấy được, chỉ trách bản thân quá khờ mà thôi.

Về đến nhà, Nga đã đi làm nên Thảo đã không phải chịu sự truy xét của Nga, cô trả lời lại tin nhắn rằng tối qua mình đã ngủ tại nhà một người bạn đại học, thi thoảng cô cũng đi tụ tập cùng hội bạn ấy nên Nga cũng không nghi ngờ gì, cô vào trong phòng mở ngăn kéo tìm chai dầu thoa lên những vết bầm tím trên cổ, may mà Nga không ở nhà, không thì cô không biết phải làm sao đối mặt với sự chấn vấn đến cùng của Nga nữa.

Tối đến Nga mua về hai phần cơm tấm, Thảo đã cố dùng rất nhiều kem nền che đi những vết đỏ trên cổ để qua mắt Nga, nhưng lúc ăn cơm do Thảo cột tóc lên, lộ ra vài vết bầm sau gáy mà cô không hay, Nga nhìn thấy liền vồ vập tiến lại truy xét.

- Sau cổ mày bị sao đấy?



- Hả? Đâu có sao đâu - Thảo đưa tay xoa xoa nhẹ lên cổ

Nga đưa mắt gần lại nhìn.

- Mày cạo gió à, sao đỏ thế kia.

Thảo chợt nhận ra vấn đề, may mà đầu óc của Nga không nghĩ tới việc đen tối đó, cũng phải thôi vì cô chưa có người yêu, ai lại nghĩ đến vấn đề đấy chứ. Thảo thở phào đáp.

- Ừ hôm qua uống hơi nhiều nên tao thấy mỏi người, cạo tí xem có bớt không ấy mà.

- Thế mày đỡ chưa, nhìn mày có vẻ mệt mỏi lắm, để tí tao cạo dưới lưng cho.

- Không được - Thảo giật mình trả lời, nhận thấy mình có hơi quá nên cô đính chính lại.

- Tao đỡ nhiều rồi, ăn xong tao chỉ muốn ngủ thôi.

- Ừm vậy mày ăn rồi đi nghỉ đi, để đó tao dọn cho.

Sự quan tâm của Nga làm lòng Thảo cảm thấy ấm áp hơn, dù cho ngoài kia có vùi dập cô ra sao thì có một người quan tâm đến mình như vậy cũng đủ giúp cô không bị ngục gã, có thể nói Nga là người bạn tốt nhất mà Thảo từng gặp, chơi với nhau từ hồi học cấp hai, Nga không chỉ giúp đỡ cô mỗi khi cô gặp khó khăn, mà còn cho cô rất nhiều lời khuyên trong cuộc sống, không phải nói quá chứ Thảo xem Nga không chỉ là bạn mà còn như người mẹ thứ hai vậy, tuy bằng tuổi nhưng suy nghĩ của Nga lại chững chạc hơn nhiều, chắc do tính cách mạnh mẽ không ngại bương chải đã mài dũa nên một cô gái trưởng thành như vậy, Thảo cũng không muốn giấu Nga, nhưng sự việc này cô thực sự cảm thấy rất xấu hổ, không thể mở lời được với cô ấy.