Nhóm dịch: Phù Du
Chỉ một lát sau Vương Lan đã bước ra: “Mũi tên đã lấy ra, Lâm công tử không có việc gì, nhưng thân thể hắn vốn yếu ớt, bây giờ lại chảy máu quá nhiều, có khả năng một lúc nữa mới có thể tỉnh lại, sau này phải dưỡng thương thật tốt, uống nhiều thuốc bổ máu.”
Mã Văn Tài vẫn luôn có cảm giác bản thân mình cứ ngốc ngốc, tuy Vương Lan đang đứng ở trước mặt mình, nhưng âm thanh lại giống như vọng tới từ phía xa.
Sau khi biết được Lâm Vô Ưu không có việc gì, Mã Văn Tài có chút sợ hãi hỏi Vương Lan: “Tay của hắn…”
Vương Lan nghe thấy Mã Văn Tài nhắc tới tay, liền do dự: “Cánh tay Lâm công tử bị mũi tên xuyên thấu, bị thương bên trong, tuy ta đã dùng thuốc cầm máu, nhưng không thể đảm bảo sau này sẽ không để lại di chứng gì.”
Mã Văn Tài đến gần Lâm Vô Ưu, nhìn người không có chút huyết sắc đang nằm trên giường, Mã Văn Tài liền giơ tay cho bản thân một cái tát, nếu hắn thật sự khiến cho Lâm Vô Ưu để lại di chứng gì, thì cả đời này hắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Lâm Vô Ưu tỉnh lại, nhìn thấy cánh tay của mình bị quấn băng kín mít, cùng với rất nhiều đại phu đang đứng xung quanh, có chút mờ mịt. Nàng muốn đi tìm Mã Văn Tài, nàng muốn biết sau khi hi sinh cánh tay có đổi lại kế hoạch thành công hay không.
Nhưng nàng không thấy Mã Văn Tài, chỉ có Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh. Lâm Vô Ưu cho mấy đại phu rời đi, dùng cánh tay không bị thương nắm lấy Tiểu Bạch: “Mã Văn Tài đâu? Ta có thành công hay không?”
Tiểu Bạch trước mặt gian nan nói từng chữ: “Ký chủ, cô cũng quá liều mạng, cô không đau sao? Lúc ấy ta đang ở hình thái ý thức, nên không ngăn được cô.”
“Lúc ấy ta không kịp nghĩ gì! Chỉ muốn mau chóng phá hoại màn anh hùng cứu mỹ nhân của Mã Văn Tài.”
Tiểu bạch thở dài: “Ta cũng không biết có thành công hay không, Mã Văn Tài lúc đầu còn đứng đợi với ta, nhưng khi bước vào lại nhìn cô một cái đã bỏ đi, sau đó tìm tới một đống đại phu rồi biến mất.”
Buổi tối, Lâm Vô Ưu nhìn thấy Mã Văn Tài, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mã Văn Tài như vậy, quần áo dính đầy bùn đất, vạt áo có chỗ bị chà đạp đến rách nát, quan trọng nhất chính là nàng thấy trong mắt Mã Văn Tài có ánh nước.
Mã Văn Tài cứ như vậy đứng ở đó nhìn nàng, cũng không lại gần, Lâm Vô Ưu ngửi thấy mùi rượu, Mã Văn Tài vậy mà lại uống rượu.
“Văn Tài huynh, sao huynh lại thế này?” Lâm Vô Ưu thử mở miệng.
Nghe được giọng nói Lâm Vô Ưu, Mã Văn Tài giật mình, thân thể lung lay một chút, bước đến gần, nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng, không mở miệng.
Nhìn Mã Văn Tài như vậy, Lâm Vô Ưu cảm thấy trong l*иg ngực có chút nhói đau, dùng cánh tay không bị thương nắm lấy bàn tay Mã Văn Tài: “Làm sao vậy? Sao lại uống rượu, có chuyện gì không vui sao?”
Người trước mặt chậm rãi mở miệng, nói ra ba chữ "thật xin lỗi".
Mã Văn Tài chưa từng xin lỗi ai, hắn vốn luôn kiêu ngạo, đón nhận sự phục tùng và khích lệ của mọi người, nhưng bây giờ hắn lại xin lỗi nàng.
Tuy rằng nàng trước kia cũng thường xuyên phun tào Mã Văn Tài không coi ai ra gì, tính cách ngạo mạn, nhưng tận mắt nhìn thấy một người vốn dĩ kiêu ngạo lại ở trước mặt mình cúi đầu, Lâm Vô Ưu cuối cùng cũng không đành lòng.
Bản thân nàng cho tới nay đều lợi dụng tâm lý áy náy của Mã Văn Tài, nghĩ mọi cách làm Mã Văn Tài cảm thấy áy náy, bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy mình thật đê tiện, vậy mà lại lợi dụng sự lương thiện của người ta để khống chế họ.
Lâm Vô Ưu nắm lấy tay Mã Văn Tài kéo về phía mình, ý bảo hắn ngồi xuống.
Lâm Vô Ưu buông lỏng bàn tay đang nắm tay Mã Văn Tài, sau đó đưa lên mặt hắn, muốn hắn nhìn về phía nàng.
Nhìn thấy đôi mắt chứa ánh nước của Mã Văn Tài, Lâm Vô Ưu từng câu từng chữ giảng đạo: “Không cần cảm thấy có lỗi, chúng ta là bằng hữu không phải sao? Giúp đỡ huynh là ta tự nguyện, chuyện này không phải huynh sai.”
Mã Văn Tài giống như không nghe lọt tai: “Chính là ta sai, ta đã nói phải bảo vệ ngươi, nhưng ta không biết vì cái gì, ta không khống chế được bản thân, là ta hại ngươi, đám đại phu đều nói tay ngươi dù có chăm sóc tốt cũng sẽ thành tàn tật, tất cả đều là ta sai.”
Tí tách, tí tách, từng giọt nước mắt rơi xuống tay nàng, Mã Văn Tài khóc.
Lâm Vô Ưu cảm thấy nước mắt trên tay nóng bỏng, giống như có thể làm phỏng nàng, nàng không có kinh nghiệm an ủi người đang khóc thút thít, chỉ có thể ôm lấy Mã Văn Tài.
“Không trách huynh, thật sự không trách huynh, tay trái ta có tàn tật thì cũng đâu có sao, ta vẫn còn tay phải mà! Huynh lại không phải không biết ta lười đến muốn chết, bình thường cũng không vận động, cũng không có ý định vào triều làm quan, không cần dùng đến tay trái, không sao cả.”
Ngày đó Lâm Vô Ưu nói thật lâu, nhưng Mã Văn Tài lại không nói một chữ, chỉ là nhẹ nhàng ghé vào đầu vai Lâm Vô Ưu.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì tính cách kiên cường của mình, mọi thứ hắn đều phải đứng thứ nhất, những người cùng lứa đều sợ hãi hắn, không ai muốn làm bằng hữu với hắn cả, hắn đã từng cảm thấy mình không cần bằng hữu. Nhưng Lâm Vô Ưu xông vào, mới đầu hắn chỉ cho rằng Lâm Vô Ưu và những người khác giống nhau, nhưng lại chậm rãi phát hiện Lâm Vô Ưu không giống như vậy, hắn đối với mình có chân thành, có tha thiết quan tâm, hiện tại thậm chí còn vì mình mà không tiếc mạo hiểm tính mạng, hắn cảm thấy có lẽ bản thân đã gặp được bằng hữu đầu tiên trong đời này.
Trải qua trị liệu của đại phu và sự bảo dưỡng cẩn thận của Mã Văn Tài, tay trái Lâm Vô Ưu đã dần dần tốt lên, có thể làm mấy thao tác đơn giản, chỉ là không thể cầm vật quá nặng hay sử dụng quá lâu mà thôi.
Hôm nay, Lâm Vô Ưu dùng tay trái hái hoa tặng cho Mã Văn Tài ở bên cạnh. Mã Văn Tài sau khi nhận được hoa, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ ngày Lâm Vô Ưu bị thương đến nay.
Mặt trời vừa lên, Mã Văn Tài vừa vặn đứng ngược sáng, mặt trời ở phía sau hắn, Lâm Vô Ưu không nhìn thấy mặt trời, chỉ thấy sau lưng Mã Văn Tài hiện lên một vầng sáng.
“Huynh cười rộ lên thật là đẹp mắt.”
Chiến lược tác chiến số hai: Phá hư nỗi cô độc của hắn.
Tạ Đạo Uẩn tiên sinh sau khi đính hôn với Vương Ngưng Chi, liền rời khỏi thư viện, Sơn trưởng định thỉnh Đào Uyên Minh tiên sinh tới thay thế vị trí, nhưng bất hạnh ở chỗ, Đào Uyên Minh tiên sinh vẫn luôn sống ẩn cư, không thể biết được ông ấy đang ở nơi nào, chỉ có thể cử mấy học sinh xuống núi đi tìm ông ấy, mời ông ấy lên núi.
Trong cốt truyện là Chúc Anh Đài cùng Mã Văn Tài đi tìm Đào Uyên Minh, đây cũng là bước ngoặc trong việc phát triển tình cảm của Mã Văn Tài và Chúc Anh Đài, nàng nhất định phải phá hư, cho nên vào lúc Sơn trưởng hỏi ai nguyện ý xuống núi đi thỉnh, Lâm Vô Ưu lập tức giơ tay lên.
Nhưng nàng nhìn xung quanh thì phát hiện, chỉ có nàng, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài giơ tay, Mã Văn Tài không tham gia, thế này không giống với cốt truyện!
Mã Văn Tài vốn dĩ không nghĩ nhấc tay, hắn còn định ở lại bên cạnh Lâm Vô Ưu để tiếp tục chiếu cố hắn, tuy rằng đây là cơ hội để đạt thứ hạng cao trong đợt xếp hạng phẩm trạng, nhưng đảo mắt đã thấy Lâm Vô Ưu giơ tay rồi.
Lâm Vô Ưu cứ giơ tay như vậy rồi nhìn về phía mình, trong mắt lộ ra kinh ngạc, Mã Văn Tài nghĩ thầm: Có khả năng Lâm Vô Ưu muốn xuống núi chơi, một khi đã như vậy, thì bồi hắn đi! Vì thế cũng giơ tay lên,
Kết quả cuối cùng, là Chúc Anh Đài, Mã Văn Tài và Lâm Vô Ưu cùng nhau xuống núi đi thỉnh Đào Uyên Minh.
Lần đó sau khi cứu Mã Văn Tài, Chúc Anh Đài cũng tới thăm nàng rất nhiều lần, nàng và Chúc Anh Đài tiếp xúc cũng nhiều hơn, Lâm Vô Ưu còn nhân cơ hội kiếm chút giá trị lực cản từ nam nữ chủ, đạt được 30 điểm lực cản.
Bây giờ Mã Văn Tài đang ở ký túc xá thu thập đồ đạc của hai người, từ khi nàng bị thương Mã Văn Tài đã chăm sóc từng ly từng tí, bây giờ có muốn uống nước trà, Mã Văn Tài cũng sẽ rót đầy rồi đưa đến tận tay, lúc đầu Lâm Vô Ưu không được tự nhiên, sau này dần dần cũng thành thói quen.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, ba người rồng rắn xuống núi đi tìm Đào Uyên Minh.