Chương 4: Trở Thành Tùy Tùng Của Mã Văn Tài

Nhóm dịch: Phù Du

Sau khi trải qua một ngày bị ghét bỏ, buổi tối quay về ký túc xá, Lâm Vô Ưu định nói chuyện đàng hoàng với Mã Văn Tài, tại sao nàng lại vô cớ bị người ta ghét bỏ cơ chứ?

Ai ngờ bản thân vừa mới lấy đủ dũng khí, định đến gần cái bàn bên cạnh Mã Văn Tài, Mã Văn Tài đã đứng dậy chuẩn bị cởϊ áσ.

“Mã công tử, đang chán ghét ta sao? Cả ngày hôm nay ta đều cảm giác Mã công tử đang cố gắng cách xa ta.”

Mã Văn Tài không nghĩ tới Lâm Vô Ưu sẽ hỏi trắng ra như vậy, trong lòng tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn chuẩn bị nói rõ với Lâm Vô Ưu, về sau cũng dễ dàng phân rõ giới hạn.

“Đúng vậy, ta đúng là chán ghét ngươi, cho nên sau này cách xa ta một chút.”

Lâm Vô Ưu thật sự khó hiểu: “Vì sao? Ta tự hỏi ta cũng chưa có làm chuyện gì gây hại cho Mã công tử.”

Mã Văn Tài xoay người nhìn Lâm Vô Ưu, hôm nay nói thẳng ra luôn đi!

“Ngươi không có gây hại cho ta, nhưng ta thật sự chướng mắt tính cách của ngươi, hơn nữa mùi thuốc trên người của ngươi khiến ta vô cùng chán ghét, nghe hiểu chưa?”

Mã Văn Tài sau khi nói xong, thấy người đối diện lung lay một chút, cúi đầu như thể đang khắc chế cái gì, giờ phút này hắn mới phát hiện người này trông vô cùng đơn bạc, một cơn gió thổi qua cũng có thể xô ngã, trong lòng đột nhiên có cảm giác chua xót khó hiểu, sau khi Mã Văn Tài nhận thấy được cỗ cảm xúc này, lập tức lại càng không vui, thấy người đối diện thật lâu không có động tác gì, Mã Văn Tài lập tức xoay người chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

“Ta có thể mang túi thơm.”

m thanh nhỏ đến đáng thương, Mã Văn Tài không nghe rõ lắm, liền xoay người nhìn về phía Lâm Vô Ưu: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Người đối diện ngẩng đầu, vẻ mặt quyết tâm: “Mã công tử không thích mùi thuốc, ta có thể mang túi thơm, sau này cũng sẽ cố gắng xua tan mùi thuốc rồi mới đến tìm Mã công tử.”



Nghe được lời này Mã Văn Tài sửng sốt một chút: “Ngươi cũng không cần như thế, trong thư viện nhiều người như vậy, không cần cố tình lấy lòng ta.”

“Không phải, không phải cố tình lấy lòng, mà vì ta hâm mộ Mã công tử, nói ra thì thật xấu hổ, thân thể ta từ lúc sinh ra đã không tốt, hiếm khi bước ra khỏi cửa nhà, hiểu biết đối với thế gian này cũng chỉ giới hạn trong sách vở, ngày ấy nhìn thấy Mã công tử thân đeo cung tiễn, cưỡi ngựa mà đến, ta nghĩ nếu ta không có một thân bệnh tật này, nhất định cũng có thể sống như bộ dáng của Mã công tử chăng! Ta có thể tập võ đi bênh vực kẻ yếu, có thể cưỡi ngựa đi bất cứ nơi nào ta muốn, làm những chuyện hiện tại ta muốn làm mà không được, cho nên ta mới muốn kết bạn với Mã công tử, bởi vì nhìn thấy huynh giống như đang nhìn thấy tất cả hy vọng của ta, một cuộc sống khác mà ta mong đợi.”

Người trước mặt lung lay sắp đổ, nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ của mình, giống như đứng như vậy có thể khiến hắn bớt đi vẻ yếu ớt, Mã Văn Tài thấp thoáng có một loại cảm giác, như là áy náy, lại như là chua xót, Mã Văn Tài bỗng nhiên cảm thấy trước đó không nên xem thường Lâm Vô Ưu, huống chi mình còn là đối tượng Lâm Vô Ưu hâm mộ.

“Nếu Mã công tử thật sự khó xử, cũng không sao, ta không ép buộc Mã công tử, về sau ta sẽ cố gắng cách Mã công tử xa một chút.”

“Ngươi muốn đi theo thì đi theo đi!” Mã Văn Tài nói xong liền lập tức lên giường: “Thời gian không còn sớm, mau đi ngủ đi!”

Lâm Vô Ưu nghe Mã Văn Tài nói, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi cũng thật chính là thời khắc kỹ thuật diễn bùng nổ, lúc thì nói ra ưu sầu thương nhớ của mình, lúc lại hâm mộ mong đợi nhìn về phía Mã Văn Tài, sau đó chân thành tha thiết nhiệt liệt bày tỏ muốn cùng Mã Văn Tài làm bằng hữu, cuối cùng còn kết hợp thêm một chút ẩn nhẫn khắc chế, mỗi một chỗ đều đắn đo gãi đúng chỗ ngứa, xem ra lúc trước mình hẳn là nên thi vào học viện hí kịch.

Sau khi phát huy hợp lý mỗi ngày một chút kỹ xảo áy náy, Lâm Vô Ưu cảm thấy bản thân cứ tiếp tục diễn như vậy, lo gì ngăn không được Chúc Anh Đài, buộc không được Mã Văn Tài.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Lâm Vô Ưu đều dính lấy Mã Văn Tài, Mã Văn Tài đi đâu, nàng liền đi đó, nàng rõ ràng cảm giác được thái độ của Mã Văn Tài đã khá hơn nhiều, hôm nay lúc đánh giá hạnh kiểm, Sơn trưởng đi qua tuyên bố Tạ Đạo Uẩn sắp đến thư viện dạy học.

Trước kia Lâm Vô Ưu chỉ thấy qua tài nữ Tạ Đạo Uẩn trong sách giáo khoa ngữ văn, không nghĩ tới hiện tại lại có thể nhìn thấy người thật.

Trái ngược với Lâm Vô Ưu đang kích động, Mã Văn Tài đối với việc Tạ Đạo Uẩn tới thư viện dạy học lại cực kỳ bài xích, dựa vào việc phụ thân giáo dục về hình mẫu nam tử, hắn vẫn luôn cảm thấy nữ tử nên ở trong nhà, lấy việc phục vụ tốt nam tử làm bản chức, hắn không có cách nào chấp nhận được việc bản thân bị một nữ tử dạy học.

Sau khi nghênh đón Tạ Đạo Uẩn ở cổng viện, mọi người liền trở lại lớp học, Tạ Đạo Uẩn trong khóa học này truyền thụ thơ Mộc Lan, chia sẻ cảm nghĩ phân đoạn, Lương Sơn Bá cảm thấy khúc đầu thơ tuy rằng viết ra sự trung và hiếu của Hoa Mộc Lan, nhưng lại không thể viết ra được khí phách của nữ tử, Chúc Anh Đài tỏ vẻ Hoa Mộc Lan trung hiếu hiếm thấy, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn phải trở lại với ngày tháng kính hoa lửa hoàng, tiếc nuối vì cái gì nữ tử không thể có một nơi dành cho chính mình, nam nhân đều muốn đem nữ nhân nhốt ở trong phòng, không cho tự chủ tự do cơ chứ?

Tạ Đạo Uẩn không nghĩ tới Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài thân là nam tử, thế mà có thể đối với nữ tử có nhiều tán thưởng và lý giải như thế, hơn nữa còn lập tức dũng cảm chỉ ra khốn cảnh của nữ tử, không khỏi cảm thán hai vị phu nhân của hai người sau này, nhất định sẽ khiến Hoa Mộc Lan hâm mộ không thôi.

Lâm Vô Ưu giờ phút này thật sự hiểu được vì sao Chúc Anh Đài là nữ chủ, Lương Sơn Bá là nam chủ, đoạn đối thoại vừa rồi kia, ngay cả nàng cũng nhịn không được muốn ca ngợi bọn họ! Nếu mỗi người đều có thể có cái nhìn như bọn họ, địa vị nữ giới sớm đã có thể tăng lên, cũng không cần tới tận thế kỷ hai mươi mốt còn phải ra sức tranh đấu nữ quyền.

Đàn ông ở thế kỷ hai mươi mốt có thể làm được như thế đều rất ít, càng đừng nói đến thời đại phong kiến hiện giờ, cho nên Vương Lam Điền lập tức phát biểu ngôn luận nam tôn nữ ti, còn nghi ngờ Tạ tiên sinh có mặt mũi gì ngồi thẳng ở trên này, nhìn chúng nam tử cúi đầu ngồi ở dưới mà mặt không đổi sắc giảng giải.



Cuối cùng nàng cũng biết vì sao Vương Lam Điền cũng là một nhân vật phản diện, mà lại không cần cứu vớt, hắn vốn không xứng được cứu vớt. Nam tử phải cúi đầu ngồi dưới, đã không thấy hổ thẹn thì thôi, lại còn trách ngược nữ nhân, nhân cách nữ quyền của Lâm Vô Ưu muốn áp cũng không áp được.

Đối mặt với việc bị làm khó dễ như thế, Tạ Đạo Uẩn không hoảng loạn, mấy năm nay nàng đã quen, thong dong mở miệng nói: “Nghe có tuần tự, thuật nghiệp phải chuyên công, giảng đường thư viện tất nhiên lấy người đạo cao thuật chuyên để tôn làm sư, không học không vấn mới phải bái sư. Đây chính là lý do ta an vị trên đây mà mặc không đổi sắc.”

Không hổ là tài nữ, bình tĩnh, ưu nhã, hào phóng, một câu đã khiến cho Vương Lam Điền nói không nên lời, nhận được tiếng vỗ tay của cả lớp.

Lâm Vô Ưu đắm chìm vào sự thong dong ưu nhã của Tạ Đạo Uẩn, hoàn toàn không chú ý Mã Văn Tài ngồi cùng bàn đã đứng lên, gia nhập phe phản đối, đến khi Mã Văn Tài mở miệng, Lâm Vô Ưu mới phản ứng lại.

“Tiên sinh quả nhiên tài tình nhạy bén, miệng lưỡi sắc bén, chẳng quá học sinh thường nghe nữ tử cần giữ vững tam tòng tứ đức, việc làm của tiên sinh là như thế nào?”

Tạ Đạo Uẩn sau khi lấy hiểu biết về tam tòng tức đức của mình đáp lại hắn, Mã Văn Tài hiển nhiên không đồng ý, tiếp tục nói: “Tam tòng là tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, tứ đức là phụ đức, phụ ngôn, phụ công, phụ dung, xin hỏi phu tử tuân theo cái nào đây.”

Không nghĩ tới Mã Văn Tài lại là người theo chủ nghĩa đại nam tử, hảo cảm lúc Lâm Vô Ưu mới gặp tức khắc không còn sót lại chút gì, lại nghe được Lương Sơn Bá phản bác ngôn luận, mạnh mẽ nói thẳng phân biệt nam nữ là sai, nàng liền hiểu được vì sao Chúc Anh Đài sẽ chọn Lương Sơn Bá, nếu đổi lại là mình thì cũng sẽ không chọn Mã Văn Tài.

Mã Văn Tài thấy tranh chấp không lại, ném xuống một câu: “Bản công tử há có thể cùng tiểu nhân và nữ tử chung phòng.” Còn kêu gọi những người khác nếu là nam nhân, thì liền đi cùng hắn, rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

Ngoại trừ Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài, Tuân Cự Bá và Lâm Vô Ưu, những người khác đều đứng lên chuẩn bị đi theo, Mã Văn Tài đi được hai bước, đột nhiên phát hiện người bên cạnh không đi theo mình, liền quay đầu mang theo tia uy hϊếp nhìn về phía Lâm Vô Ưu: “Ngươi không đi?”

Lâm Vô Ưu không đi, nàng là nữ tử, nàng không phải nam nhân, vì sao lại muốn đi cùng hắn, hơn nữa qua màn ngôn luận vừa rồi của hắn, bản thân nhịn xuống xúc động muốn đánh hắn đã rất không dễ dàng rồi, không có khả năng còn muốn cùng hắn thông đồng làm bậy gây khó dễ cho nữ tử.

Vốn dĩ Lâm Vô Ưu không định thỏa hiệp, nhưng trong đầu đột nhiên truyền đến âm thanh sâu kín của Tiểu Bạch: “Ký chủ, ngài muốn quyết liệt với Mã Văn Tài sao? Ngài còn nhớ rõ phải tăng giá trị lực cản cho nam nữ chủ không? Ngài có biết tuyến hoàn thành nhiệm vụ của ngài hiện tại có thể dùng số 0 để khái quát không?”

Sau lưng Lâm Vô Ưu chợt lạnh, đối mặt với ba câu hỏi tử vong, bản thân đã có thể tưởng tượng được gương mặt muốn đánh người kia của Tiểu Bạch, nhìn lại biểu tình uy hϊếp của Mã Văn Tài ở trước mặt, trái lương tâm đứng lên.

“Không phải, chân tê rồi.”