Chương 22: Ta Là Hàng Châu Mã Văn Tài

Nhóm dịch: Phù Du

Sau khi từ trong thân thể bị trục xuất ra, Lâm Vô Ưu lại đứng ở trước màn hình ban đầu, nhìn Mã Văn Tài ôm mình rơi lệ, không tiếng động trầm mặc cử hành tang lễ cho mình, Chúc Anh Đài cùng cha mẹ mình cũng khóc lóc khổ sở, trong mắt Lâm Vô Ưu cũng chứa đầy nước mắt.

Lâm Vô Ưu ở trong màn hình xem hết nhân sinh phía sau của Mã Văn Tài, đem tay xoa mặt Mã Văn Tài trong màn hình: “Hắn gầy, hắn gạt ta, hắn căn bản không có ăn cơm đàng hoàng.”

Lâm Vô Ưu nhìn thấy Mã Văn Tài ở sau khi mình chết liền không còn cười qua, tuy rằng hắn không còn có trốn vào trong ngăn tủ, nhưng mà Mã Văn Tài như vậy làm Lâm Vô Ưu cảm thấy chỉ là đang ra vẻ kiên cường.

Nhìn thấy Mã Văn Tài cuối cùng chết đuối ở trong hồng thủy, Lâm Vô Ưu khổ sở lên tiếng khóc lớn, không ngừng dùng tay đập đánh màn hình trước mặt, nghẹn ngào hướng Tiểu Bạch ở bên cạnh, hô: “Ngươi mau cứu hắn, mau cứu hắn.”

Không đành lòng nhìn bộ dạng này của Lâm Vô Ưu, Tiểu Bạch tắt màn hình đi: “Ký chủ, đây là kết cục của hắn, chúng ta không đổi được.”

“Vì cái gì, vì cái gì hắn cuối cùng vẫn phải chết, hắn còn chưa sống lâu trăm tuổi, vì cái gì sẽ chết trong một trận hồng thủy chứ, chúng ta không phải thay đổi kết cục của hắn sao?”

Biết Lâm Vô Ưu hiện tại đã đánh mất lý trí, Tiểu Bạch chỉ có thể kiên nhẫn khai sáng cho nàng: “Chúng ta chỉ là sửa lại kết cục gốc của hắn, nhưng mà cốt truyện lúc sau hoàn toàn chính là thuận theo mà xuất hiện, đều là hợp tình hợp lý, ký chủ, cô đừng khổ sở, cô xem hắn không phải đã thực hiện được mộng tưởng của mình sao? Chiến trường gϊếŧ địch, đại hoạch toàn thắng, chẳng lẽ cô thật sự muốn để hắn tận mắt nhìn thấy Đông Tấn diệt vong, sĩ tộc điêu tàn sao?”

Nghe từng tiếng từng tiếng khuyên giải của Tiểu Bạch, Lâm Vô Ưu dần dần bình tĩnh lại, đúng vậy, cô cũng không đành lòng để Mã Văn Tài tận mắt nhìn thấy vương triều mình bảo hộ diệt vong, nhìn thấy sĩ tộc vẫn luôn lấy làm tự hào điêu tàn rách nát, có lẽ kết cục này là tốt nhất rồi! Nhưng cô vẫn là không cam lòng.

Nhìn Lâm Vô Ưu bình tĩnh trở lại, Tiểu Bạch cũng đúng lúc mở miệng: “Ký chủ, cô đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ dựa theo ước định ban đầu, để sinh hoạt sau này của cô càng thêm thuận lợi thoải mái, ở chỗ chúng tôi có nước thuốc có thể giúp cô quên đi ký ức ở thế giới kia, cô nguyện ý uống không?”

Nước thuốc có thể khiến mình quên đi Mã Văn Tài, tâm tình của Lâm Vô Ưu giờ phút này là thập phần phức tạp, cô không muốn quên Mã Văn Tài, nhưng cô lại không thể chịu đựng được một thế giới căn bản không có Mã Văn Tài từng tồn tại, trầm mặc thật lâu, Lâm Vô Ưu mới mở miệng dò hỏi: “Mã Văn Tài sẽ đến thế giới của tôi sao?”

Không nghĩ tới Lâm Vô Ưu sẽ hỏi mình vấn đề này, tuy rằng cảm thấy tàn nhẫn, nhưng Tiểu Bạch vẫn mở miệng trả lời cô: “Tôi không biết, theo lý thuyết thì mỗi thế giới đều có vai chính của riêng mình, Mã Văn Tài nếu đi vào thế giới của cô sẽ tạo thành sụp xuống với thế giới của cô, cho nên hắn hẳn là sẽ không đi vào thế giới của cô.”

Sau khi hoàn toàn biết được đáp án Mã Văn Tài sẽ không đi vào thế giới của mình, tim Lâm Vô Ưu vẫn cảm giác căng thẳng, l*иg ngực truyền đến từng trận ý đau.

“Ký chủ, cô uống nước thuốc này trước đi! Uống xong thì tốt rồi, uống xong sẽ không bao giờ đau nữa.” Tiểu Bạch lấy nước thuốc ra đưa tới trước người Lâm Vô Ưu.

“Dễ vậy đã quên hắn.” Lâm Vô Ưu tưởng tượng sinh hoạt quên mất Mã Văn Tài một chút, tuy rằng có khả năng bình phàm vui sướиɠ, nhưng mà cô sẽ mất đi thứ quan trọng, tình cảm trân quý, tình yêu tình bạn của cô ở thế giới kia toàn bộ đều sẽ hóa thành bọt nước, cảm thụ tất cả chân thành tha thiết đều sẽ bị vùi lấp.



Thật lâu một lúc sau, Lâm Vô Ưu đẩy nước thuốc trước mặt ra: “Tôi không quên, cô đưa tôi trở về đi!”

“Ký chủ.” Tiểu Bạch vốn còn muốn khuyên bảo, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lâm Vô Ưu, nó biết nó đã vô pháp thay đổi quyết định của Lâm Vô Ưu.

Cổng truyền tống mở ra: “Ký chủ, xuyên qua cánh cổng này, cô lập tức có thể trở lại thế giới ban đầu của cô.”

Lâm Vô Ưu nhìn cổng truyền tống trước mắt, sau lưng chính là quê nhà mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, đột nhiên, nàng xoay người ôm lấy Tiểu Bạch bên canh: “Tôi còn chưa nói với cô, cảm ơn cô vẫn luôn trợ giúp tôi, khuyên tôi, ở nơi đó mười năm, có cô làm bạn mới khiến tôi vui vẻ nhiều như vậy, cảm ơn cô, bạn của tôi.”

Tiểu Bạch bị ôm cũng không nhịn được khóc lên, nó tuy rằng từng làm bạn qua rất nhiều vị ký chủ, nhưng sẽ thường xuyên bị ghét bỏ, có khi nhiệm vụ của ký chủ kết thúc cũng mau, đối với chính mình mà nói thật tựa như khách qua đường vội vàng, nhưng hành trình lần này cùng với Lâm Vô Ưu không giống nhau, Lâm Vô Ưu không có ghét bỏ mình, cô vẫn luôn tôn trọng tin tưởng mình, mười năm ở chung cũng khiến nó đối với Lâm Vô Ưu sinh ra tình nghĩa sâu đậm.

“Ký chủ, cô đừng như vậy, tôi sợ tôi không đành lòng thả cô đi.”

Sau khi cùng Tiểu Bạch tạm biệt đàng hoàng một trận, Lâm Vô Ưu bước vào cổng truyền tống, về lại thế giới của mình.

Trước mắt một mảnh mê mang huyền huyễn, mình lại về tới bộ dạng mới ra cửa ký túc xá, sau khu nhẹ nhàng khép cửa ký túc xá lại, Lâm Vô Ưu không có nhịn được, ngồi xổm xuống khóc lên, cô biết, cô về sau ở thế giới này, không bao giờ khả năng yêu bất cứ một người nào, cô sẽ vẫn luôn mang theo ký ức cùng Mã Văn Tài cô độc đi đến cuối cùng.

Hai năm sau, Lâm Vô Ưu thuận lợi tốt nghiệp, mới vừa tốt nghiệp, mẹ già đã bắt đầu tìm đối tượng cho cô, nhưng đều bị Lâm Vô Ưu cự tuyệt.

Nhìn thông báo cuộc gọi của mẹ trong di động, Lâm Vô Ưu bất đắc dĩ bắt máy: “Mẹ, thật sự đừng lại kêu con đi xem mắt, con vẫn muốn một mình.”

Mẹ già ở đầu kia điện thoại lại không có nghe lời cô nói, chỉ vui sướиɠ kể ra: “Con đi một lần, chỉ lần này thôi, tiểu tử này thật sự vô cùng ưu tú, là một quân nhân, bộ dáng anh khí đoan chính, nó nhìn ảnh chụp của con cực kỳ vừa lòng, gấp không chờ nổi liền muốn gặp con, con đi gặp một lần đi.”

Mẹ già vẫn đang dùng sức khẩn cầu mình, Lâm Vô Ưu cảm thấy vậy thì đi một lần, để mẹ mình chết tâm cũng tốt, vì thế liền dựa theo địa chỉ mẹ mình gửi qua, vội vàng chạy tới.

Đi vào một tiệm cà phê, vừa vào cửa, Lâm Vô Ưu liền đi đến bàn số 23, thấy được bóng dáng người mà mẹ sắp xếp, Lâm Vô Ưu cảm thấy có chút quen thuộc, xem nhẹ điểm này, Lâm Vô Ưu nhanh chóng đi đến bàn số 23, sau khi ngồi xuống liền chuẩn bị trực tiếp nói rõ mình vô tình với yêu đương.

Nhưng sau khi thấy rõ bộ dáng người đối diện, lý do thoái thác chuẩn bị tốt bị nghẹn trở về, gương mặt trong trí nhớ xuất hiện ở trước mặt mình, Lâm Vô Ưu liền ngây ngốc tại chỗ như vậy.

Người đối diện nhìn thấy biểu tình của Lâm Vô Ưu, thật không có bất kỳ bất mãn gì, chỉ là cười nhìn về phía Lâm Vô Ưu, vươn tay phải ra: “Xin chào, tôi là Hàng Châu Mã Văn Tài.”



“Sao lại thế này, anh không phải không thể tới thế giới của em sao? Tiểu Bạch nói với em, thế giới này của em có vai chính của mình, anh không thể tới mà.”

Nhiều năm trôi qua, Mã Văn Tài lại lần nữa nhìn thấy Lâm Vô Ưu, tình yêu trong lòng không có giảm đi chút nào, ngược lại theo năm tháng lắng đọng lại càng thêm nồng nhiệt, vươn tay phải về phía trước xoa đầu Lâm Vô Ưu, cười khẽ mở miệng: “Chẳng lẽ vai chính trong thế giới của em không thể là bọn anh sao?”

“Bọn anh?” Lâm Vô Ưu tinh chuẩn nắm chắc được "bọn" trong lời Mã Văn Tài vừa nói.

“Còn có bọn Sơn Bá, Anh Đài, bọn anh tìm em đã lâu, bọn anh đều nhớ rõ em, Vô Ưu, em cũng thật là, cũng không để lại phương thức liên hệ gì, em biết anh tìm em bao lâu không?”

Nắm Lâm Vô Ưu trong đầu phảng phất mười vạn cái gì vì sao rời khỏi quán cà phê, hai người đi trên đường cái ồn ào náo động, một hỏi một đáp, yên tĩnh tốt đẹp.

Sau khi Lâm Vô Ưu chết, Mã Văn Tài nỗ lực sinh hoạt dựa theo ước định, nỗ lực ăn cơm, nỗ lực không để mình khổ sở, nhưng mà phát hiện tất cả đều phí công, chỉ có thể cả người và tâm đầu nhập chiến đấu, không ngừng dùng bận rộn làm mình tê liệt, sau đó khi ở trong hồng thủy dần dần đánh mất ý thức, bản thân thế nhưng cảm thấy giải thoát.

Lúc tỉnh lại đã xuất hiện ở thế giới này, rất nhiều ký ức xa lạ kỳ quái đánh úp về phía mình, cuối cùng khi bắt giữ được TV, di động mà Lâm Vô Ưu đã từng nói qua trong trí nhớ, tức khắc vui sướиɠ quét sạch tất cả không ổn, hắn thật sự tới thế giới của Lâm Vô Ưu.

Sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện, thế giới này thế mà cũng có mấy người Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, bọn họ thế mà là lớn lên từ nhỏ, mọi người cũng đều nhớ rõ Lâm Vô Ưu, nhớ rõ tất cả mọi chuyện.

Mã Văn Tài tìm thật lâu cũng không thể tìm được Lâm Vô Ưu, Lâm Vô Ưu chỉ nói để mình tới tìm cô, lại chưa để lại cho mình phương thức liên hệ, lúc thất vọng dần dần bò lên, một người bạn đưa tới trước mặt mình một tấm ảnh chụp, kêu mình giúp hắn đi xem mắt, nhìn người mình tâm tâm niệm niệm xuất hiện đột ngột như vậy, kinh hỉ lại hoảng loạn, vội vàng gọi tới phương thức liên hệ phía trên đó.

“Alo, chào dì, con là Mã Văn Tài, là một quân nhân, cao 1m85, nặng 75kg, không có sở thích xấu, vô cùng thích con gái dì, hy vọng dì có thể đáp ứng cho tụi con gặp mặt…”

Vài năm sau, Lương Sơn Bá như nguyện tiến vào cục thuỷ lợi, phát triển khát vọng của mình, Chúc Anh Đài sau khi tốt nghiệp đại học đi làm giáo viên cho một học viện nữ, Lương Ngọc cũng mỹ mãn cùng Chúc Anh Tề ở bên nhau, mà Lâm Vô Ưu thì ở công ty nhà mình trải qua sinh hoạt cá mặn thoải mái vui vẻ.

Sau kết hôn.

“Vợ à, lần này thân thể em khỏe, anh có thể không cần cố kỵ như trước nữa nhỉ!”

“Em xin anh vẫn là cố kỵ chút đi!”

Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì ngày mai muốn đi du sơn ngoạn thủy, liền dừng lại viết bộ khác, một ngày đăng bốn chương và một chương phiên ngoại, trực tiếp kết thúc.