Nhóm dịch: Phù Du
Sau khi xác nhận thân phận xong, Lâm Vô Ưu lập tức chạy đến trước gương kiểm tra xem bộ dáng hiện tại của mình như thế nào.
Nếu như có một vẻ ngoài trầm ngư lạc nhạn, vậy thì nhiệm vụ của nàng sẽ đơn giản hơn nhiều, nhưng nhìn thấy hình ảnh trong gương, rõ ràng chính là khuôn mặt của nàng mà.
“Xong đời rồi, nhiệm vụ này khó làm rồi.”
Lâm Vô Ưu nằm dài ra trên ghế: “Vì cái gì không thể cho ta một bộ dáng xinh đẹp như hoa cơ chứ? Giữ nguyên khuôn mặt bình thường không có chút điểm nhấn này của ta, làm sao có thể cùng nữ chính tranh đoạt Mã Văn Tài?”
“Ký chủ, nhiệm vụ này được tự do lựa chọn mỹ mạo, chúng ta cũng là vì muốn ký chủ cảm thấy quen thuộc mới làm thế, không phải thoải mái hơn sao? Được rồi, ký chủ, đừng thương tâm nữa, vẫn nên suy nghĩ xem làm thế nào để tiếp cận Mã Văn Tài đi!”
Nghe thấy Tiểu Bạch nhắc nhở nhiệm vụ của mình, Lâm Vô Ưu ngồi thẳng lên, nghiêm túc nhớ lại cốt truyện, trong cốt truyện Mã Văn Tài lần đầu tiên lên sân khấu là ở ngay cổng thư viện Ni Sơn, cưỡi ngựa trừng trị cái tên tác oai tác phúc Vương Lam Điền, sau đó cốt truyện chủ yếu đều phát sinh bên trong thư viện, xem ra muốn hoàn thành nhiệm vụ, bản thân nàng phải tiến vào thư viện Ni Sơn rồi.
Nếu muốn đi vào thư viện Ni Sơn, nàng phải bắt chước Chúc Anh Đài cải nam trang. Lâm Vô Ưu nghĩ đến việc này, không nhịn được mà phun tào: Thật phiền toái, muốn tiến vào thư viện Ni Sơn thì còn phải cải nam trang, đúng là xã hội phong kiến mà!
“Ta và cha mẹ ta có quan hệ thế nào? Nếu ta trực tiếp tỏ vẻ bản thân muốn đến thư viện Ni Sơn, bọn họ sẽ đồng ý sao?” Lâm Vô Ưu cảm thấy việc này vẫn nên hỏi cho rõ ràng, dù sao cũng phải biết tiếp theo cần áp dụng sách lược gì chứ.
Tiểu Bạch nghe thấy vấn đề này, liền cảm thấy có thể cho ký chủ một chút thoải mái, nếu không lỡ như ký chủ của nó bất mãn thì sao: “Ký chủ yên tâm đi! Cha mẹ ngài cực kỳ yêu thương ngài, bởi vì từ lúc ngài sinh ra, thân thể vẫn luôn không tốt, mấy năm trước còn không thể rời khỏi mấy chén thuốc, gần đây đã được điều dưỡng nên tốt hơn, nhưng vẫn có chút yếu bệnh, cho nên chỉ cần ngài yêu cầu, bọn họ đều sẽ đáp ứng ngài.”
Nghe thấy câu trả lời này, Lâm Vô Ưu cuối cùng cũng biết được vì sao từ nãy đến giờ nàng vẫn luôn cảm thấy thân thể khó chịu, lúc đầu còn tưởng nguyên nhân là do xuyên qua, không nghĩ tới hóa ra bản thân lại là một tiểu thư bệnh tật, cũng may không phải xuyên đến từ mấy năm trước, nếu không có khi đã nằm liệt giường rồi, làm sao mà chấp hành nhiệm vụ được.
"Vậy bây giờ đến lúc thư viện Ni Sơn khai giảng còn bao lâu nữa?”
“Còn một tháng, đến lúc đó có thể đi thuyền, hiện tại chuẩn bị còn kịp.”
Sau khi Lâm Vô Ưu xác định thời gian vẫn còn sớm, liền thả lỏng, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến một vấn đề: “Ta đến thư viện chắc chắn phải mang theo một thư đồng! Đến lúc đó chấp hành nhiệm vụ không tiện chút nào!”
Giống như thể biết Lâm Vô Ưu sẽ hỏi như vậy, Tiểu Bạch lập tức kêu lên một tiếng, chớp mắt đã biến thành một nha hoàn: “Đến lúc đó ta làm thư đồng bên cạnh ngài, tên ta cũng nghĩ xong rồi, gọi là Bạch Linh.”
Nhìn nha hoàn thanh tú trước mặt, Lâm Vô Ưu không nhịn được mà cảm thán hệ thống lợi hại, như vậy cũng tốt, không cần mỗi ngày nói chuyện với nó ở trong đầu nữa, thật sự rất đau não đó.
Căn cứ vào tôn chỉ "tốc chiến tốc thắng", chỉ trong chốc lát, Lâm Vô Ưu cùng nha hoàn Bạch Linh của nàng đã tới gặp cha mẹ, biểu đạt ý định muốn đi thư viện của mình, đương nhiên cũng gặp một ít cản trở, nhưng Lâm Vô Ưu đã tung ra lý do bản thân chẳng sống được bao lâu nên muốn làm vài việc, thành công đem sự việc giải quyết trôi chảy.
Lâm Nguyên Thanh nắm lấy tay nữ nhi nhà mình: “Để vi phụ an bài cho con, đọc sách ở Kiến Khang không tốt hơn sao? Nếu con tới tận Hàng Châu cầu học, như thế sẽ cách nhà rất xa, nếu gặp phải sự tình gì, chúng ta làm sao có thể giúp con đây?”
Nhìn cha mẹ hai mắt rưng rưng trước mặt, Lâm Vô Ưu cũng bị ảnh hưởng cảm xúc, nếu bản thân không phải xuyên qua đây để hoàn thành nhiệm vụ, nàng nhất định phải ở bên cạnh cha mẹ, dù sao thì trong thiên hạ, nơi ấm áp nhất chỉ có cha mẹ. Nhưng giờ phút này nàng chỉ có một lựa chọn duy nhất, chính là đi Hàng Châu.
“Nữ nhi trưởng thành, không thể mọi việc đều ỷ lại phụ thân và mẫu thân, mấy năm trước đọc được một ít miêu tả trong thơ từ Giang Nam, liền cảm thấy yêu mến Tô Hàng, nhưng nề hà thân thể suy yếu, đành phải từ bỏ, hiện giờ thân thể đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, nên muốn đi Tô Hàng thăm thú, mong phụ thân đáp ứng.”
Biết rõ nữ nhi kiên định như vậy, Lâm Nguyên Thanh chỉ đành phải đáp ứng, bởi vì nguyên nhân thân thể của Lâm Vô Ưu, ông vẫn luôn đặc biệt yêu thương nàng, bảo hộ từ nhỏ, nhưng ông cũng biết rõ, khi nữ nhi lớn, không thể mãi ở bên cạnh mình, cuộc đời cũng chỉ vội vàng mấy chục năm, phải sống cuộc sống của mình mới là tốt nhất.
Lâm Vô Ưu sau khi được cha mẹ đáp ứng liền bắt đầu xuống tay chuẩn bị, thật ra chủ yếu vẫn là cha mẹ chuẩn bị cho nàng, mẫu thân còn chuẩn bị cho nàng tận năm thị nữ, chuyên về ăn, mặc, ở, đi lại, nhưng bị Lâm Vô Ưu lấy lý do quá mức xa xỉ mà cự tuyệt, dù sao thì bản thân cũng là nữ cải nam trang, quá mức phô trương cũng không tốt.
Mười ngày sau, cha mẹ Lâm Vô Ưu lưu luyến tiễn nàng đi, chỉ ngắn ngủi có mười ngày ở chung cũng đủ để khiến Lâm Vô Ưu có tình nghĩa sâu sắc với đôi cha mẹ này, không chỉ bởi vì có ký ức trong đầu, còn có nguyên nhân là vì tình cảm chân thành tha thiết của Lâm phụ Lâm mẫu, làm nàng nhớ tới cha mẹ mình.
Trải qua mấy ngày đi thuyền, cuối cùng Lâm Vô Ưu cũng tới thư viện đúng hạn, chỉ là thân thể có chút không thoải mái, dù sao thì cũng hơi quá sức.
Nhìn thư viện mở ra, Vương Lam Điền đi đến cổng thư viện nói: “Các ngươi đều phải nghe lời ta, từ hôm nay trở đi, ta chính là lão đại của các ngươi, nếu muốn tiến vào thư viện, đều phải đến trước mặt ta, dập đầu một cái.” Lâm Vô Ưu biết rằng Mã Văn Tài sắp lên sân khấu, không khỏi khẩn trương và tò mò hơn.
Quả nhiên lập tức có một học sinh làm lơ Vương Lam Điền, Vương Lam Điền cản hắn lại, sau đó còn nhục mạ hắn, sai mấy gã sai vặt đánh hắn, Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài tiến lên bênh vực kẻ yếu, bắt đầu nổi lên tranh chấp.
“Làm lão đại, ngươi xứng sao?” Một giọng nam trong trẻo truyền đến bên tai, Lâm Vô Ưu nghe tiếng nhìn theo, chỉ thấy một nam tử cưỡi ngựa mà đến, nam tử trên người mặc y phục trắng đen, bên trên thêu hoa văn màu đen, đai lưng màu đỏ cùng vạt áo màu trắng tạo thành màu sắc đối lập, tóc nửa búi nửa thả, phát quan xanh biếc ánh lên dưới nắng.
Nam tử dần dần tiến lại gần, bộ dáng cũng càng thêm rõ ràng, Vương Lam Điền là điển hình của một kẻ cậy mạnh hϊếp yếu, hắn nhìn thấy người có tướng mạo anh khí như vậy, bên cạnh còn có rất nhiều tôi tớ đi theo, nhất định cũng là một con cháu sĩ tộc có thân phận, vô thức lùi về phía sau vài bước, hoảng loạn hỏi nam tử là ai.
Nghe được câu hỏi, nam tử cũng không thèm bố thí cho Vương Lam Điền một ánh mắt, chỉ là hơi ngẩng đầu lên, nói ra tên họ của mình: “Hàng Châu Mã Văn Tài.”
Vương Lam Điền nghe thấy đối phương báo tên, từ lời nói và cử chỉ của đối phương, hắn biết Mã Văn Tài tuyệt đối không phải là người mà mình có thể khi dễ, cảm xúc sợ hãi không ngừng phóng đại, hắn định dùng thế lực gia tộc để tạo áp lực cho Mã Văn Tài, vì thế hắn cảnh cáo Mã Văn Tài mình Thái Nguyên Vương gia Vương Lam Điền, nếu Mã Văn Tài dám chạm vào hắn, cha hắn sẽ không tha cho Mã Văn Tài.
Nhưng Mã Văn Tài hoàn toàn không bị dọa sợ, tay cầm cung tiễn nhắm vào Vương Lam Điền, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong: “Được, vậy ngươi thành âm hồn báo mộng cho cha ngươi, kêu ông ta tới tìm ta đi!” Nói xong liền buông tay, đem mũi tên bắn về phía Vương Lam Điền.
Mũi tên bị Lương Sơn Bá chắn ngang, nhưng Vương Lam Điền đã bị dọa hôn mê bất tỉnh, chỉ trong chốc lát đã có một vị phấn y nữ tử tiến tới, nói rằng mình là Vương Lan, là nữ nhi của Sơn trưởng, giúp Lương Sơn Bá mang Vương Lam Điền vào thư viện, những người khác cũng vì mỹ mạo của Vương Lan mà đi theo.
Mã Văn Tài rõ ràng không có tâm tư giống mọi người, nhìn thấy Vương Lam Điền đã ngất xỉu, liền đem cung tiễn giao cho tùy tùng bên cạnh, cưỡi ngựa tiến vào thư viện.
Lâm Vô Ưu từ nãy tới giờ vẫn đứng ngốc ở cổng thư viện nhìn Mã Văn Tài, đợi đến khi bóng dáng Mã Văn Tài biến mất trong thư viện, Lâm Vô Ưu mới phục hồi lại tinh thần.
“Ký chủ, thế nào? Đối với Mã Văn Tài có ấn tượng như thế nào?”
Lâm Vô Ưu thu hồi tầm mắt, bước qua cầu thang tiến vào cổng chính của thư viện: “Nếu ta là Chúc Anh Đài, ta sẽ chọn Mã Văn Tài.”