Chương 17: Trộm Hoàng Kim Và Đi Phóng Hỏa

Nhóm dịch: Phù Du

Nhiệm vụ công lược Mã Văn Tài cơ bản đã hoàn thành, Lâm Vô Ưu cơ hồ mỗi ngày đều cùng Mã Văn Tài như hình với bóng, theo Tiểu Bạch nói chính là đường mật ngọt ngào, Mã Văn Tài đã gấp không chờ nổi muốn chạy về nhà đi Lâm phủ cầu hôn, Lâm Vô Ưu tạm thời đè lại tâm tư vội vàng của hắn.

Nhiệm vụ thứ hai của Lâm Vô Ưu còn chưa tới một nửa, mới hoàn thành 40 điểm giá trị lực cản, thời điểm bá lăng (tẩy chay) 5 điểm, lúc sau, khi Chúc Anh Đài đến thăm mình, thu hoạch 30 điểm, đoạn thời gian vì tránh né Mã Văn Tài mà chạy đến ký túc xá của Chúc Anh Đài ký túc xá kia, cư nhiên không thể hiểu được cũng cộng thêm 5 điểm, sau đó Lâm Vô Ưu cũng có thử lại đi qua ngủ ở ký túc xá của Chúc Anh Đài, nhưng giá trị lực cản đều không có bất luận cái gì biến hóa.

Sau lại Lâm Vô Ưu vội vàng ngăn cản Mã Văn Tài ghi hận Lương Sơn Bá, đi lên con đường vai ác, còn phải kịp thời sửa lại thói quen thích trốn vào ngăn tủ của Mã Văn Tài, liền tạm thời quên mất nhiệm vụ giá trị lực cản, vẫn là sau đó có Tiểu Bạch nhắc nhở nàng mới nhớ tới.

“Ta nên làm thế nào mới có thể bổ sung 60 điểm kia đây?” Lâm Vô Ưu thực bất đắc dĩ nằm trên bãi cỏ bên hồ, nàng muốn để bản thân ngắm nhìn trời xanh mây trắng, thả lỏng tâm tình, cũng để đầu óc mình trống trải một chút.

Tiểu Bạch cũng đi theo nằm xuống, trước nay đến thế giới này, nó và Lâm Vô Ưu liền vẫn luôn ở trạng thái làm việc liên tục, không có cơ hội ngừng lại, giờ phút này nằm trên mặt cỏ, hương vị thiên nhiên bao quanh thân làm thân hình mỏi mệt của nó đạt được thả lỏng nhất thời, trong lúc lơ đãng cư nhiên ngủ mất.

Hai người đều nằm ở trên cỏ tiến vào mộng đẹp ngắn ngủi, gió xuân thoảng qua, thổi lên cây hoa đào ở không xa, cánh hoa ở không trung bộ dáng giống như tạo ra âm phù, vì cái thế giới này tiến hành một buổi diễn tấu không tiếng động.

Một mảnh đào hoa dừng ở chóp mũi Tiểu Bạch, cảm giác ngưa ngứa đánh thức nó, đem cánh hoa đào kia từ chóp mũi gỡ xuống, nhìn hoa đào lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay mình, nó đột nhiên cảm thấy mình tìm được biện pháp.

Nó nhớ rõ có hệ thống khác trà trộn vào cứu vớt vai ác từng nói, giá trị lực cản có thể đơn giản hoá vì bản nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tương ứng đã định, liền có thể kiếm đầy giá trị lực cản, nhưng yêu cầu đổi tích phân, nhìn trị số tích phân cần để đổi túi quà giá trị lực cản, Tiểu Bạch nhìn thoáng qua Lâm Vô Ưu nằm ở bên cạnh mình, không do dự nhấp vào.

Leng keng, chúc mừng hệ thống số 502 đạt được túi quà giá trị lực cản, khấu trừ 3000 tích phân, bên dưới là nhiệm vụ căn cứ vào nơi không gian của ngài cung cấp, thỉnh kịp thời hoàn thành.

Tiểu Bạch đem Lâm Vô Ưu đánh thức: “Ta tìm được biện pháp rồi, ta có một cái túi quà giá trị lực cản, có thể để ngươi chỉ hoàn thành nhiệm vụ riêng của nó liền kiếm được giá trị lực cản, hiện tại ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ riêng phía trên là được rồi.

Lâm Vô Ưu nghe được chuyện đã giải quyết, chân mày tức khắc giãn ra, cao hứng lắc lắc Tiểu Bạch, kêu nó đem nhiệm vụ truyền đến trong đầu mình.

Nhấp vào nút mở ra nhiệm vụ, từng mục nhiệm vụ lần lượt hiện ra.



Một, phá hư nhân duyên của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, 40 điểm.

Nhị, giá họa Lương Sơn Bá trộm hoàng kim, 20 điểm.

Tam, phóng hỏa ở ký túc xá của Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá, 20 điểm.

Bốn, chặn lại thơ tình Chúc Anh Đài đưa cho Lương Sơn Bá, 10 điểm.

Năm, châm ngòi Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài xảy ra tranh chấp, 5 điểm.

Sáu, đêm mưa nhổ cây hoa đào của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, 5 điểm.

“Ngươi có cảm thấy những nhiệm vụ này có chút quen mắt hay không, đặc biệt là cái cuối cùng.” Lâm Vô Ưu nhìn chằm chằm màn hình nhiệm vụ trước mặt, càng xem càng thấy quen thuộc.

Lâm Vô Ưu vừa nhắc nhở như vậy, Tiểu Bạch cũng cảm thấy nhiệm vụ này có chút quen thuộc, đột nhiên nhớ tới: “Đây là chuyện Mã Văn Tài đã làm trong cốt truyện gốc.”

“Thì ra chỉ cần rập khuôn là được à! Vậy theo phía trên này làm tới đi! Nhưng mà điều thứ nhất thì từ bỏ, vừa vặn phía dưới cũng đủ 60 điểm.”

Sau khi xác định xong mục tiêu, Lâm Vô Ưu thực mau liền cùng Tiểu Bạch bắt đầu hành động, đầu tiên bọn họ tiến hành nhiệm vụ thứ nhất trước,, ở cốt truyện gốc là Mã Văn Tài kích động Tô An hiểu lầm Lương Sơn Bá trộm hoàng kim của Chúc Anh Tề, nhưng Lâm Vô Ưu không muốn khiến Tô An liên lụy vào, liền chuẩn bị tự mình ra tay.

Thừa dịp khi Chúc Anh Đài cùng Chúc Anh Tề ra cửa, Lâm Vô Ưu lén vào phòng Chúc Anh Tề, đem hoàng kim bên trong trộm đặt ở trong rương của Lương Sơn Bá, quả nhiên Chúc Anh Tề trở về phòng liền phát hiện hoàng kim trên bàn bị trộm, bắt đầu tìm khắp nơi trong học viện, lúc lục soát phòng Lương Sơn Bá vốn định nhảy qua, Vương Lam Điền cảm thấy như vậy không công bằng, vì thế bọn họ vẫn lục soát phòng của Lương Sơn Bá.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền từ trong rương của Lương Sơn Bá đem hoàng kim được lục soát ra, nhìn hoàng kim vừa mới bị trộm đặt ở trước mặt mình, Chúc Anh Tề cảm thấy mình thật đúng là nhìn lầm người rồi, không nghĩ tới Lương Sơn Bá là loại người tham lam yêu tiền như thế.

Chúc Anh Đài cùng Tuân Cự Bá đều không tin Lương Sơn Bá sẽ ăn trộm, liền Mã Văn Tài đều thay Lương Sơn Bá bảo đảm, nói hắn không có khả năng là người trộm vàng, kẻ trộm vàng thật sự Lâm Vô Ưu cảm thấy thực chột dạ cũng thực xin lỗi Lương Sơn Bá, cũng liền ra mặt thay hắn giải thích: “Đúng vậy, Sơn Bá huynh sao có thể là người trộm vàng, hơn nữa đặt trong rương rõ ràng như vậy để mọi người phát hiện, có phải quá cố tình hay không?”



Sơn trưởng cũng lựa chọn tin tưởng Lương Sơn Bá, nhưng Lương Sơn Bá bất hạng không có biện pháp tự mình chứng minh không có trộm vàng, đám người Vương Lam Điền vẫn luôn chủ trương muốn trừng trị Lương Sơn Bá, hắn cũng không thể làm việc thiên vị, nhưng vào lúc này, Chúc Anh Đài nhảy ra nói là nàng trộm, nhưng vừa thấy chính là vì giúp Lương Sơn Bá giải vây, căn bản không ai tin tưởng cách nàng nói.

Cũng may có Tiểu Bạch nhắc nhở, Lâm Vô Ưu để lại một tay, ngay khi hệ thống cho mình 20 điểm giá trị lực cản thành công, nàng lập tức giống ý của sơn trưởng, bảo nàng có biện pháp chứng minh, Lâm Vô Ưu kêu người bưng hai bồn nước, đem vàng lục soát bỏ vào trong một chậu nước, qua một lúc nước cũng không có thay đổi gì.

“Ngươi đang chơi đùa cái quỷ gì vậy,” Vương Lam Điền cảm thấy Lâm Vô Ưu hoàn toàn chính là đang quấy rối.

Không để ý đến Vương Lam Điền, Lâm Vô Ưu kêu Lương Sơn Bá đem tay bỏ vào một chậu nước khác, trong chốc lát, có váng dầu nổi lên: “Mọi người xem, trên tay Lương Sơn Bá có váng dầu, ta và sư mẫu, còn có Tô đại nương đều có thể làm chứng Lương Sơn Bá cả ngày hôm nay đều ở phòng bếp hỗ trợ, nếu thật là hắn trộm vàng, vậy trên vàng cũng nên có váng dầu, nhưng hiện tại trên vàng lại không có, cho nên vàng này căn bản không phải Lương Sơn Bá trộm.”

Dưới sự chứng minh của Lâm Vô Ưu, Lương Sơn Bá thoát khỏi hiềm nghi trộm vàng, tuy rằng cuối cùng cũng không thể tìm ra ai là người trộm vàng, nhưng Chúc Anh Tề cũng lựa chọn không truy cứu nữa, chuyện này cứ thế mà cho qua.

Kế tiếp, Lâm Vô Ưu dùng một chút phương pháp nhỏ, làm Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài xảy ra chút tranh chấp nhỏ, thành công thu hoạch 5 điểm giá trị lực cản.

Chuẩn bị tiến hành nhiệm vụ phóng hỏa, hôm nay Lâm Vô Ưu thừa dịp ký túc xá của Lương Sơn Bá không có ai, liền ném cây đuốc vào, sau đó hoả tốc tránh ra để phòng ngừa người khác nhìn thấy mình, cũng không phát giác Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đều cho rằng đối phương ở trong ký túc xá, trước sau chạy vào ký túc xá đang cháy.

Sau khi được người báo cho biết Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ở đám cháy bị thương hôn mê, Lâm Vô Ưu lập tức liền chạy qua, Chúc Anh Đài bị chuyển tới chỗ sư mẫu, Lâm Vô Ưu tưởng bởi vì Chúc Anh Đài bị thương nặng nên mới bị chuyển đến chỗ sư mẫu, tức khắc cảm thấy tứ chi tê rần, máu giống như đều bị chặn ở ngực.

Thẳng đến Mã Văn Tài đem mình nâng tới phòng sư mẫu, Lâm Vô Ưu đi vào thấy được Chúc Anh Đài bình yên vô sự, Lâm Vô Ưu mới yên lòng, nước mắt cũng không nhịn xuống một giọt một giọt rớt xuống, Chúc Anh Đài cảm giác được có bọt nước rơi xuống mí mắt mình, liền kí©h thí©ɧ tỉnh lại, thấy được Lâm Vô Ưu đã lệ rơi đầy mặt.

Lâm Vô Ưu nhìn thấy Chúc Anh Đài tỉnh lại, vội lau khô nước mắt của mình, nàng biết Chúc Anh Đài tỉnh lại nhất định rất quan tâm tình huống của Lương Sơn Bá, liền lập tức báo cho Chúc Anh Đài biết Lương Sơn Bá không có việc gì, chỉ là hít vào một chút khói, hiện tại đã tỉnh lại.

Mới vừa nói xong tình huống của Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài liền ôm lấy Lâm Vô Ưu an ủi, nàng biết Lâm Vô Ưu vừa rồi nhất định cũng lo lắng không yên, Lâm Vô Ưu người này và Mã Văn Tài giống nhau, đều là quỷ thích khóc, tâm trí mềm không nói nổi.

Sau khi Lâm Vô Ưu tỏ vẻ mình thật sự không có việc gì, Chúc Anh Đài mới yên tâm rời đi đi tìm Lương Sơn Bá.

Tác giả có lời muốn nói: Còn có 4 chương và một chương phiên ngoại là kết thúc rồi!