Chương 11: Thành Khuê Mật Với Chúc Anh Đài

Nhóm dịch: Phù Du

Sau khi chuyện nữ giả nam trang bị phát hiện, còn ngủ cùng một cái giường với Mã Văn Tài làm cảm thấy có chút không khoẻ, nhưng mỗi khi bản thân đưa ra chia giường ngủ, đều sẽ bị Mã Văn Tài lấy đủ loại lấy cớ thoái thác rớt.

Vì tránh né Mã Văn Tài, không thể không xen vào thời gian giữa hai người Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá, mỗi ngày trừ bỏ lúc đi học và đi ngủ, tận lực đều cùng bọn họ ở chung một chỗ, Mã Văn Tài cũng có ý đồ gia nhập vào, nhưng ngay sau đó đều sẽ tránh ra.

Hiện tại, chính mình đang cùng Chúc Anh Đài cùng nhau cho ngựa ăn, một bên đem cỏ khô bỏ vào chuồng ngựa, một bên hồi tưởng chuyện gần đây với Mã Văn Tài, không khỏi có chút thất thần.

Nhận thấy được thất thần, Chúc Anh Đài sau khi đem cỏ khô trên đỉnh đầu mình nhanh chóng đảo tiến chuồng ngựa, liền tới gần bên cạnh : “Ngươi làm sao vậy, trạng thái gần đây sao cứ luôn thất thần như vậy.”

Không nghĩ tới Chúc Anh Đài chú ý tới cảm xúc của mình không đúng, vốn dĩ muốn cười ha ha cho qua là được, nhưng nghĩ lại nghĩ, Chúc Anh Đài dù sao cũng là nữ sinh, lại còn từ nhỏ sinh hoạt ở thời đại này, nói không chừng có thể giúp mình giải quyết nghi hoặc trong lòng.

suy nghĩ cẩn thận nhìn chung quanh một vòng, phát hiện Lương Sơn Bá cách các nàng rất xa, vì thế lặng lẽ sáp về phía Chúc Anh Đài: “Chính là, ta có một nữ bằng hữu, gần nhất nàng phát hiện bên người một nam bằng hữu luôn dùng cái loại ánh mắt cực nóng nhìn về phía mình, còn phá lệ chú ý nàng, khiến nàng cảm thấy có chút mất tự nhiên.”

Chúc Anh Đài nghe trình bày xong, gật đầu, trịnh trọng nói một câu nàng đã biết.

Không hổ là nữ chính, nhanh như vậy mà đã nghĩ ra phương pháp giải quyết.

“Người đó là ngươi đúng không! Nam bằng hữu chính là Mã Văn Tài?”

Bị người lập tức chọc thủng chân tướng, cảm xúc thất thố nháy mắt lan khắp thân, mặt cũng theo đó đỏ lên. “Ngươi đang nói cái gì nha? Ta là nam tử, ta đều nói là một nữ bằng hữu của ta.”

Chúc Anh Đài nghe còn đang giảo biện, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười: “Lúc trước ngươi bị thương, ta đi xem ngươi đã phát hiện ngươi không thích hợp, lúc sau cử chỉ của ngươi càng gia tăng suy đoán của ta, hơn nữa ta không tin ngươi không có đoán ra thân phận của ta, bởi vì ngươi luôn đối với ta vượt qua khoảng cách nên có.”

Chúc Anh Đài không hổ là người có thể làm nữ chủ, thông minh lanh lợi, học thức phong phú, sức quan sát nhạy bén càng là vượt qua đại đa số người trong thư viện, nếu nàng không phải là nữ tử, hoặc là nói không có sinh hoạt ở thời đại này, nhất định có thể làm rất nhiều việc, không cần bị phong kiến lễ giáo trói buộc, đi tìm một mảnh thiên địa thuộc về chính mình.



Nghĩ đến kết cục cuối cùng của Chúc Anh Đài, lại nhìn hai tròng mắt của nàng sáng ngời nhìn chằm chằm trước mặt mình, tiếc hận vượt qua hoảng sợ quẫn bách khi thân phận bị phát hiện, đột nhiên nghĩ đến, nếu mình thay đổi Mã Văn Tài, vậy kết cục của Chúc Anh Đài cũng có thể thay đổi, sau khi suy nghĩ cẩn thận không khỏi lại vui vẻ lên, trả lời cũng mang theo vài phần nhảy nhót.

“Ta xác thật cũng biết ngươi là nữ tử, nhưng ta không có chọc thủng, bởi vì ta sợ ngươi cảm thấy ta có địch ý, rốt cuộc ta xác thật đi tương đối gần với bọn Mã Văn Tài.”

Chúc Anh Đài mới đầu xác thật là mười phần chán ghét Mã Văn Tài, liên quan cũng chán ghét , cảm thấy hắn cùng một loại người với Tần Kinh Sinh, Vương Lam Điền, đều khuất tùng với quyền thế của Mã Văn Tài, nịnh nọt, đê tiện vô sỉ, nhưng ngày đó Mã Văn Tài cứu chính mình, cũng vì cứu Mã Văn Tài mà bị thương, Chúc Anh Đài đối với bọn họ có cái nhìn khác, hình như là thật sự coi Mã Văn Tài đương bằng hữu, thậm chí có thể không màng sinh tử của bản thân, Mã Văn Tài cũng không phải đơn thuần ức hϊếp lợi dụng , nàng lúc trước tận mắt nhìn thấy đến Mã Văn Tài kia lộ ra đau xót và lo lắng, cả người phảng phất bị rút ra ba hồn sáu phách, loại tình nghĩa này làm nàng nhớ tới chính mình và Sơn Bá, đều là chân thành như thế.

Cho nên nàng ở lúc bị thương đi xem qua vài lần, lúc giao lưu cùng Mã Văn Tài và , dần dần cảm thấy bộ dáng của bọn họ đều không phải giống chính mình nghĩ ngay từ đầu, tuy rằng Mã Văn Tài làm người tự phụ, nhưng kỳ thật vẫn là thập phần có khí tiết và ý tưởng, có thể chỉ là ý nghĩ cùng tính cách không hợp với chính mình.

Hằng ngày chung đυ.ng với Lâm Vô Ưu, dần dần phát giác Lâm Vô Ưu rất nhiều ý tưởng đều cùng chính mình không mưu mà hợp, các nàng đều sẽ bảo trì hoài nghi đối với trật tự phong kiến của thời đại này, đều sẽ kiên trì nam nữ bình đẳng, đều tôn trọng tự do, ngoại trừ Sơn Bá là người cùng chính mình hợp phách nhất trên thế giới này, nhưng Sơn Bá có đôi khi thực ngốc, rất nhiều lời nói hắn cũng không thể lý giải, nàng không giống, nàng luôn là có thể hiểu ý nghĩ của chính mình, hiểu rõ ý tứ của nàng, căn bản không cần nàng giải thích lần thứ hai.

Quan trọng nhất chính là, trong lúc ở chung chính mình biết được cũng là một nữ tử, nàng và chính mình giống nhau, đều là nữ giả nam trang tới thư viện học tập, ở một khắc kia xác định, Chúc Anh Đài đã biết thì ra trên thế giới này còn có người cũng làm chuyện giống hệt mình, giống nhau có gan phản loạn nam tử mới có thể nhập học bất công, một khắc kia nàng cảm thấy chính mình có đồng bạn, thêm đồng bọn cùng chính mình cùng nhau hành tẩu tại thế gian.

Chúc Anh Đài không thể đè nén xuống nỗi vui mừng cực lớn trong lòng kia, nắm chặt tay: “Ta sẽ không xem ngươi coi như địch nhân, hiện tại sẽ không, về sau càng sẽ không, ta muốn làm bằng hữu với ngươi, làm hảo hữu chí giao không có gì giấu nhau.”

Biểu lộ chân thành trong mắt Chúc Anh Đài làm Lâm Vô Ưu cảm thấy có chút huyền phù, chính mình đã từng cho rằng Chúc Anh Đài chỉ là người trong sách hiện tại cứ như vậy lôi kéo tay mình, tràn ngập chân thành tha thiết nói muốn làm hảo hữu chí giao với mình, đúng vậy! Các nàng hiện tại đều là người sống sờ sờ, các nàng đều có ý nghĩ của chính mình, bị Chúc Anh Đài chân thành tha thiết cảm nhiễm, trở tay cầm tay Chúc Anh Đài: “Được, từ giờ trở đi chúng ta chính là bằng hữu.”

Nghe Lâm Vô Ưu đáp ứng mình, Chúc Anh Đài nghe được âm thanh chim kêu ở trên cây bên cạnh trở nên phá lệ êm tai, như là đang chúc mừng nàng kết được một bằng hữu có cùng chung ý tưởng, cùng giới tính với mình.

Chúc Anh Đài dù đang rất hưng phấn cũng không có quên nghi hoặc vừa rồi của Lâm Vô Ưu: “Ngươi và Mã Văn Tài đã xảy ra cái gì.”

Đột nhiên nghe được đề tài nhảy tới Mã Văn Tài, Lâm Vô Ưu tức khắc có chút nhụt chí, nghĩ đến Mã Văn Tài nàng liền cảm giác như là bị một tầng sương bịt kín: “Hắn biết ta là nữ tử, sau đó ta có thể cảm giác được hắn luôn dùng một đạo tầm mắt cực nóng chú ý ta, làm ta cảm giác có chút không thoải mái.”

Nhìn Lâm Vô Ưu cúi đầu tự thuật trước mắt, Chúc Anh Đài nghĩ đến cũng chỉ có Sơn Bá là không phát hiện được thân phận của người sớm chiều ở chung: “Hắn hẳn là thích ngươi.” Chúc Anh Đài mở miệng đáp lại Lâm Vô Ưu.

Một câu của Chúc Anh Đài làm Lâm Vô Ưu cảm thấy trên người đều không tự giác nóng lên, vội vàng buông bàn tay quá gần ra: “Không có đâu! Ta cũng không có làm chuyện gì nha.”

“Ngươi đều xả thân cứu người, còn không có làm chuyện gì nữa! Ngươi đối hắn có ý tưởng gì không? Ngươi cũng thích Mã Văn Tài sao?”



“Ta…” nàng ấp úng nói không rõ cảm giác hiện tại của mình với Mã Văn Tài là cảm giác gì, nàng là mang theo mục đích tiếp cận Mã Văn Tài, cũng chính là gả cho Mã Văn Tài làm mục tiêu, cũng dần dần thích ứng ỷ lại bên người có hắn tồn tại, hiện tại nàng cũng không biết cảm giác đối với Mã Văn Tài có phải là chân chính thích hay.

Chúc Anh Đài cũng không ý có bức Lâm Vô Ưu nhất định phải nói ra gì đó: “Được rồi, không biết nói thì trước không nghĩ, thời gian chậm rãi sẽ cho ra đáp án, nếu ngươi không thích ứng hiện tại cùng Mã Văn Tài ở chung, trong khoảng thời gian này ta có thể vẫn luôn ở cùng ngươi, giúp ngươi chặn Mã Văn Tài một chút.”

Lâm Vô Ưu đáp ứng đề nghị của Chúc Anh Đài, nàng là thật sự cảm thấy bản thân cần phải nghĩ lại đàng hoàng, đương nhiên Tiểu Bạch đối với cái đề nghị này có thể nói là thập phần phản đối, nhưng Lâm Vô Ưu lựa chọn làm lơ ý kiến của nó.

Đoạn thời gian kế tiếp, Lâm Vô Ưu đi cùng Chúc Anh Đài, cũng tạm thời dọn tới phòng của Chúc Anh Đài, đáng thương Lương Sơn Bá gần đây vẫn luôn ngủ trên mặt đất, các nàng còn cùng nhau vạch trần hoa chiêu của Cốc Tâm Liên.

“Loại người như nàng ta đó, ở quê nhà của ta gọi là trà xanh.” Lâm Vô Ưu bưng ly trà đẩy đến Chúc Anh Đài ở đối diện, nhìn thấy Chúc Anh Đài thất thần, dùng tay phất phất trước mắt nàng, hấp dẫn Chúc Anh Đài hoàn hồn.

Chúc Anh Đài lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng: “Ngươi nói Sơn Bá có thể thật sự động tâm với nàng hay không, còn có Vương Lan”, nói xong lại thở dài: “Người thích Sơn Bá thật là nhiều!”

“Sẽ không, ta dám cam đoan Lương Sơn Bá sẽ không đối với các nàng động tâm, hơn nữa hắn ngốc như vậy, hẳn là không có ý nghĩ gì giữa nam nữ.” Lâm Vô Ưu trấn an Chúc Anh Đài.

“Nhiều người thích hắn như vậy là bởi vì con người Lương Sơn Bá tốt nha, thành thật thiện lương, đầy bụng tài hoa lại hiểu được tôn trọng người, nữ nhân nào nhìn không tâm động chứ!”

Nhìn thấy Chúc Anh Đài đưa tay lên mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm chính mình, Lâm Vô Ưu lập tức bổ sung: “Chẳng qua ta lại không thích, ngươi biết mà.”

Nghe được Lâm Vô Ưu bổ sung, Chúc Anh Đài lộ ra một chút giảo hoạt: “Ta đương nhiên biết rồi! Rốt cuộc Mã Văn Tài có thể nói là một trời một vực so với Sơn Bá.”

“Không thèm nói với ngươi.” Lâm Vô Ưu đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, Chúc Anh Đài nhìn thấy Lâm Vô Ưu rời đi cũng vội vàng đuổi theo.

“Chỉ đùa một chút mà!” Hai người cứ như vậy đuổi theo rời đi tầm mắt.

Tác giả có lời muốn nói: Chương này chương có chút dài, số lần Mã Văn Tài lên sân khấu suy giảm lớn, một người ở bóng tối khổ sở tức giận đây!