Chương 8

“Bây giờ an toàn rồi, kế tiếp có thể nghỉ ngơi!” Giọng điệu của hệ thống là kiểu: “Đại lão vất cả rồi, mời đại lão uống trà.”

“Không sao đâu, vận động tí thế này tôi không thấy mệt chút nào.” Bách Hành Sơ chẳng những không mệt mỏi, thậm chí còn cảm thấy có chút chưa đã nghiền: "Tôi có một ý tưởng chiến đấu mới, nhất định phải thử một lần."

Hệ thống lập tức khϊếp sợ, vội vàng khuyên nhủ: “... Độ hao mòn cơ giáp của cậu hiện giờ đã rất cao rồi, nếu tiếp tục nữa không thể đạt được vị trí thứ nhất thì phải làm sao?”

“Hỏng thì đổi cái khác thôi.” Bách Hành Sơ nói, lại tăng tốc độ của cơ giáp lên mức tối đa: “Không phải vấn đề lớn!”

Ở một nơi khác trong sân thi đấu, Lâm Liệt và Triệu Cốc đang giằng co qua lại.

Cả hai người đều có kinh nghiệm phong phú về điều khiển cơ giáp, làm quen với cơ giáp kiểu cũ này rất nhanh, phô bày các kỹ năng chiến đấu hoa cả mắt.

Chỉ là trình độ của cả hai dẫu sao cũng có chênh lệch.

Hai người dây dưa một lúc, cuối cùng cơ giáp của Lâm Liệt đã áp chế hoàn toàn cơ giáp của Triệu Cốc, súng nạp đạn chĩa thẳng vào phòng điều khiển của đối phương.

Ánh sáng xanh bắn ra cực nhanh, nhấn chìm toàn bộ phòng điều khiển.

Dấu hiệu cho thấy kẻ địch đã bị tiêu diệt thành công xuất hiện trước mặt Lâm Liệt. Anh ta thờ ơ nhìn bộ dạng Triệu Cốc ôm hận đập bàn điều khiển trong phòng điểu khiển cơ giáp đối diện.

Trận chiến với Triệu Cốc vốn là do đối phương dây dưa, Lâm Liệt đã quen với chiến thắng nên cũng chẳng có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào về chiến thắng này.

Chỉ có giáo viên quản lý tài sản trong phòng giám sát là mừng rớt nước mắt với cảnh tượng trước mắt.

"Đây mới là trận chiến cơ giáp bình thường!" Súng nạp đạn là một vũ khí thi đấu chuyên dụng, nhắm chuẩn đánh trúng cơ giáp sẽ mô phỏng sát thương, cũng không gây ra vấn đề thực tế nào cho cơ giáp.

Làm gì có ai rảnh rỗi đi phá huỷ cơ giáp chơi chơi chứ!

Không ai biết cảnh tượng trong phòng giám sát. Lâm Liệt liếc nhìn Triệu Cốc đang bất bình căm giận một cái rồi cúi đầu nhìn những con số hiển thị trên màn hình.

Số người còn lại: 52 người.

Lâm Liệt sửng sốt, cũng bắt đầu hoang mang.

Mình và Triệu Cốc đánh nhau lâu như vậy sao?

Hẳn cũng hơn một giờ thôi mới phải?

Khoa chiến đấu của Học viện Quân sự Thủ Đô năm nay có tổng cộng hơn 400 tân sinh viên, dưới tình huống bình thường, mọi người sẽ quan tâm đến xếp hạng hơn nên đa số đều mong yên ổn, trên lý thuyết sẽ có rất nhiều sinh viên phân tán đi ẩn náu, sẽ không bùng bổ trận đấu quy mô lớn đào thải một đống người.

Cho nên, điều anh ta muốn lúc đầu là tiêu diệt một nhóm sinh viên trước khi họ lẩn trốn, để tiết kiệm thời gian cho cuộc thi tân sinh viên.

Nhưng bây giờ...

Lâm Liệt nhìn rõ con số hiển thị số người còn lại, lại nhảy xuống, biến thành 51 người.

Ngay sau đó, con số đã trở thành 50.

Lâm Liệt nhướng mày.

Anh ta bống nhiên cảm thấy trò chơi nhàm chán của tân sinh viên, chỉ khiến người ta muốn kết thúc càng sớm càng tốt, chợt trở nên thú vị.

Địa điểm tổ chức cuộc thi cho tân sinh viên không hề nhỏ, phải nửa giờ sau Lâm Liệt mới nhìn thấy nơi mấy tân sinh viên khác đang chiến đấu.

Không giống như những gì anh ta nghĩ, không hề xuất hiện cao thủ không tưởng trong số các tân sinh viên.

Bản chất của chiến trường này có thể nói là… Hỗn chiến.

Số người còn lại chỉ còn 34 người, Lâm Liệt quét thử, phát hiện tất cả đều ở trong chiến trường này.

Lâm Liệt khẽ cau mày. Anh ta theo bản năng cảm thấy tình huống này có gì đó không đúng.

Nhưng Lâm Liệt lại không hề do dự.

Dù sao, bất kể có âm mưu quỷ kế gì, trước mắt tất cả tân sinh viên còn lại đều ở đây, như vậy chỉ cần xử lý hết đám người ở đây thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Chỉ là một cuộc thi cho tân sinh viên cỏn con thôi.

Lâm Liệt giơ khẩu súng nạp đạn trong tay lên.

Ánh sáng xanh bắn thẳng ra, đánh trúng chính xác kẻ đang chiến đấu ác liệt nhất trong nhóm cơ giáp.

Chiến trường vốn nóng bỏng bỗng chốc trở nên im lặng.

Gần như bị ngược sáng, Bách Hành Sơ ngẩng đầu nhìn vị khách không mời mà đến này.

Ở nơi cao nhất, cơn gió phần phật dường như bao quanh chiếc cơ giáp kia.

“KING tới.” Tư thế này giống như một vị thần giáng thế, khiến Bách Hành Sơ muốn huýt sáo.

“Mạnh quá.” Hệ thống kia bia nghiêm túc cảm khái một câu, nhưng hoàn toàn không có chút lo lắng chuyện Bách Hành Sơ sẽ chiếm vị trí thứ nhất.

Nói thế nào nhỉ…

Trong hai giờ qua, hệ thống rõ ràng đã ý thức được, so với người bước ra từ chém gϊếŧ trong tận thế như Bách Hành Sơ, đám tân sinh viên mới vào học viện quân sự này phải nói là quá non.