Chương 7

Âm thanh của đủ loại báo lỗi điên cuồng ùa vào tai cậu ta, vài giây sau đó dường như tiếng va chạm kim loại điên cuồng nổ bên tai, nhưng thứ cậu ta cảm nhận sâu sắc nhất chính là cơ giáp lộn ngang lộn dọc, ngã trái ngã phải, giống như trải nghiệm chơi con lắc bay xoay xuồng nộ vậy.

Chết rồi sao? Cậu ta đã cố gắng hết sức vận hành cơ giáp để tự cứu mình, nhưng tất cả đều vô ích.

Không biết qua bao lâu, cảm giác rất ngắn nhưng cũng rất dài.

Khoang điều khiển của cậu ta lăn xuống đất, rốt cuộc ánh sáng cũng quay trở lại.

Trong khung cảnh hỗn độn, cuối cùng cậu ta cũng có thể nhìn thấy thứ mình vừa gặp phải.

Các tên vừa đánh úp cậu ta với tốc độ cao vẫn duy trì tốc độ cực hạn, nhìn như lao về phía những cơ giáp khác để đồng quy vu tận, nhưng thực chất lại cố hết sức khiến cơ giáp đối diện nghiêng ngả lảo đảo.

Hơn nữa, còn thừa dịp đối phương đang hoảng loạn mà đưa tay ra, trực tiếp lợi dụng quán tính do tốc độ cao mang lại, cởi bỏ khoang điều khiển của cơ giáp mục tiêu dễ như trở bàn tay.

Sau đó đá phần xác cơ giáp còn lại đi, dùng nó làm vật cản để chống lại sự tấn công của các cơ giáp khác.

Kẻ xui xẻo đầu tiên đã bị gϊếŧ như thế: “…”

Thế này quả thực quá xằng bậy!

Đối chiến cơ giáp không phải đánh như vậy!!!

Toàn bộ nhóm phục kích của họ chỉ có sáu người. Dưới thế công tốc độ cao như vậy, trong vòng chưa đầy năm phút bọn họ đã bị đánh bại hoàn toàn.

Cơ giáp ở xa Bách Hành Sơ nhất phản ứng rất nhanh, thấy những người khác không thể chống đỡ trước chiêu đấm loạn của Bách Hành Sơ, lập tức bỏ rơi đồng đội tạm thời, co chân bỏ chạy về phía xa.

Nhưng mà, Bách Hành Sơ cũng không cho cậu ta cơ hội này.

“Chậc, tôi ghét nhất là đào ngũ.” Bách Hành Sơ nói một câu, nhanh chóng đứng dậy khỏi cơ giáp mình vừa đánh ngã, giơ vũ khí tiêu chuẩn lên, ném mạnh về phía cơ giáp đang chạy trốn...

Mấy tân sinh viên vừa bị sốc trước cảnh đánh chém bất chợt của Bách Hành Sơ: “…”

Giáo viên ở phòng điều khiển nhìn hình ảnh này: “…”

"Đó là súng! Là súng nạp đạn!! Không phải dùng như vậy!!!" Giáo viên quản lý tài sản ôm ngực, hét lên oang oang: "Ai dạy cậu ta ném súng nạp đạn đi!!!"

Bắt đầu từ điểm xuất phát, dọc đường đi Bách Hành Sơ đã phá huỷ vô

số cơ giáp, coi tất cả cơ giáp đều là đồ dùng một lần, đã đủ để khiến giáo viên đau lòng không thôi.

Nhưng ông ấy vẫn có thể thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là hao mòn bình thường trong cuộc thi cho tân sinh viên, chẳng qua là Bách Hành Sơ ra tay phá huỷ cơ giáp cực kỳ tàn nhẫn mà thôi.

Khẩu súng nạp đạn này giống như giọt nước tràn ly, cuối cùng, giáo viên này không kìm được nữa mà kêu lên.

Đều là tiền cả đấy! Có biết khoa chiến đấu của bọn họ xin tài chính khó tới mức nào không!

Mà chiêu thức khiến vô số người nghẹn họng không nói nên lời này, trong mắt Bách Hành Sơ lại chẳng có vấn đề gì cả.

Chỉ cần cho cậu biết liệu có nên gϊếŧ mấy kẻ đào ngũ hay không!

Còn việc tại sao cậu lại ném súng nạp đạn gì đó đi...

Vũ khí chuyên dụng của cơ giáp là thứ cao cấp, Bách Hành Sơ chưa được học trên mạng chiến đấu cơ giáp nên không biết dùng.

Với loại vũ khí chưa biết cách sử dụng, thì đương nhiên là phải chọn cách dùng mà mình thuận tay nhất rồi.

Bách Hành Sơ không để ý đến tân sinh viên và giáo viên đang theo dõi cảnh tượng này, chỉ lo kéo chiếc cơ giáp đào tẩu về.

Sau khi phá huỷ khoang điều khiển của cơ giáp đi, xếp chung với mấy khoang điều khiển khác thành một hàng, Bách Hành Sơ bắt đầu thưởng thức cơ giáp mà mình đã "tàn sát".

Nói chính xác, là tháo dỡ những bộ phận bị hao tổn trên cơ giáp của mình, thay bằng những bộ phận tốt hơn của chiến lợi phẩm.

—— Chiến đấu tốc độ cao, vừa bắt vừa đá, thực ra hình trạng hư hao cơ giáp của Bách Hành Sơ cũng không hề thấp.

Bàn về thay thế linh kiện, Bách Hành Sơ có thể coi là một tay lành nghề.

Là dị năng giả thao túng kim loại, cậu cực kỳ giỏi trong việc giúp các kỹ sư tìm hiểu về các linh kiện máy móc.

Lần này, cơ giáp của mọi người đều có kiểu dáng giống nhau, vì vậy chỗ nào bị hỏng, chỗ nào không dùng được nữa, sửa chữa các kiểu không phải là vấn đề lớn với cậu.

Chỉ việc mở ra, dễ dàng tháo mấy cái linh kiện mà thôi.

Không quan trọng.

Đám phục kích xếp thành hàng ngồi nhìn thấy hết thảy: “…”

Bọn họ biết tại sao bọn họ chờ người ở điểm xuất phát bước ra mà phải đợi lâu như vậy rồi.

Vị đại lão này, vừa rồi ở trong điểm xuất phát cũng làm chuyện như vậy.