“Đến trận thứ năm, cậu ta đã sử dụng thành công ‘Lâm thị tam biến’.”
"Tốc độ tiến bộ rất nhanh, chỉ là sơ hở vẫn rất nhiều."
Bách Hành Sơ chăm chú lắng nghe, nghe vậy lập tức hỏi: "Có sơ hở gì?"
Vốn dĩ Triệu Cốc chỉ định đưa ra một số lời khuyên đại khái, hoàn toàn không ngờ sẽ có người thực sự thấy hứng thú với những gì mình nói.
Triệu Cốc liếc nhìn Bách Hành Sơ, thấy đối phương đang chăm chú nhìn vào màn hình, hiển nhiên đang rất nghiêm túc nghe, lập tức hưng phấn.
Cách đánh của người nhà họ Lâm, cậu ấy biết rất rõ!
Triệu Cốc tua lại đoạn video, giải thích chi tiết cho Bách Hành Sơ: "Ở ngay đây. Nhìn xem, ở đây rõ ràng có một khoảng dừng, lúc này có thể sử dụng..."
Lâm Liệt nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn quên mất mình, mím môi, cuối cùng ánh mắt hoàn toàn rơi vào Bách Hành Sơ.
Rõ ràng..
Ban đầu là Bách Hành Sơ mời anh ta cùng đi ăn cơm.
Kết quả bây giờ anh ta hoàn toàn bị bỏ ra sau gáy.
Bách Hành Sơ tiêu hóa lời nói của Triệu Cốc, hỏi hệ thống: “Cậu có ghi chép lại không?”“
“Có.” Hệ thống phản hồi rất nhanh.
Bách Hành Sơ an tâm.
Lúc quay người lại cậu mới phát hiện Lâm Liệt đã ăn xong, vẻ mặt lạnh nhạt như có chút không vui.
Bách Hành Sơ lúc này mới ý thức được mình với Triệu Cốc trò chuyện quá lâu rồi, lập tức khoa tay múa chân: "Chờ một chút, xong ngay rồi đây."
Nói xong, Bách Hành Sơ trực tiếp nhét bữa sáng vào miệng, hai ba miếng đã ăn hết.
Lâm Liệt nhìn mà sửng sốt.
Làm như vậy kiểu gì thế?
“… Không cần gấp như vậy đâu.” Cảm xúc nhỏ nhặt của Lâm Liệt lập tức tan biến, vẻ mặt bất lực.
Bách Hành Sơ không cảm thấy chuyện này có gì sốt ruột lắm.
Sau khi trở thành đại lão, cậu đã không còn cần lo lắng về chuyện ăn uống nữa.
Nhưng khi Bách Hành Sơ còn trẻ, cũng từng trải qua giai đoạn đồ ăn tới tay mà không ăn nhanh thì sẽ bị sang tay người khác.
Đối với cậu, ăn nhanh vốn là một chuyện bình thường mà thôi.
Huống chi, đồ ăn ở thế giới này ngon hơn, mềm hơn những gì cậu ăn trước đây rất nhiều.
Bách Hành Sơ không để trong lòng mà lê tiếng, quay sang Lâm Liệt và hỏi: "Chúng ta đến đâu học đây?”
"Sân tập số 1."
Bách Hành Sơ: “Xem thời khóa biểu ở đâu vậy?”
“Ở đây…” Lâm Liệt chỉ chỉ.
“Chuyện này cậu có thể hỏi tôi!” Hệ thống ở trong đầu Bách Hành Sơ, nó muốn chứng minh mình siêu hữu dụng: "Mấy thứ trình tự gì đó tôi đều biết hết!"
Bách Hành Sơ không nói nên lời: “Tôi đang muốn dụ dỗ anh ta.”
Khó khăn lắm cậu mới nhớ ra mình phải quyến rũ Lâm Liệt. Hệ thống này lại không nhìn ra, đúng là quá ngu ngốc.
hệ thống: “?”
“Phải cho người ta cơ hội thể hiện bản thân.” Bách Hành Sơ nói một cách chắc chắn: "Sau khi đánh bại ai đó, chỉ cần đưa ra một yêu cầu nho nhỏ thôi, bọn họ sẽ tích cực thực hiện để chứng minh bản thân không vô dụng."“
Hệ thống: “……?”
Nó cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhìn bộ dạng hăng hái của Lâm Liệt… Hình như không có chỗ nào không đúng cả.
Vì vậy, hệ thống bắt đầu nghi ngờ chính nó.
Chẳng lẽ... Nó thực sự không hiểu được con người?
Bách Hành Sơ vốn muốn hỏi Lâm Liệt về sân tập, thế nhưng không thành.
Lâm Liệt vừa chỉ thời khoá biểu cho cậu xong, đã có giáo viên đi lại tìm cậu, nói với cậu về chuyện công việc bán thời gian, vậy nên chỉ đành về trước.
Lâm Liệt lặng yên nhìn bóng dáng Bách Hành Sơ đi xa.
Triệu Cốc vừa rồi vẫn luôn im lặng, cười nhạo một tiếng, nhại lại lời Lâm Liệt vừa nói, giọng điệu eo éo: "Không ~ cần ~ gấp ~ như ~ vậy ~ đâu."
Lâm Liệt không để ý đến Triệu Cốc, đứng dậy rời đi.
Lúc này Triệu Cốc mới đối mặt với Lâm Liệt, giọng điệu rốt cục trở nên đứng đắng hơn: "Cậu thích cậu ấy thật sao? Mới được bao lâu đâu chứ?"
Lâm Liệt đột nhiên cảm giác như có người giẫm lên chân mình, nói: "Sao có thể!!" Trợn mắt nhìn Triệu Cốc nói: "Cậu ấy là Alpha."
Câu trả lời này khiến Triệu Cốc không vui mà hằm hè, có chút mất hứng.
Hiển nhiên cậu ấy bị Lâm Liệt thuyết phục: “Vậy mà lại là Alpha. Tôi thấy cậu ân cần như vậy, còn tưởng rằng khoa chiến đấu này sau bao năm cuối cùng cũng có một Omega rồi chứ.”
Bách Hành Sơ không hề biết đến cuộc trò chuyện giữa hai người, cậu đi theo giáo viên đến văn phòng, cấp quyền cho phòng bảo trì của học viên.
"Mấy tháng này em sẽ phối hợp làm việc cùng giáo viên ở phòng bảo trì. Rảnh rỗi thì đến phòng bảo trì, cụ thể phải làm gì thì hàng ngày thầy Tống sẽ phân công công việc cho em.”
"Tiền lương sẽ được trả dựa trên khối lượng công việc hàng ngày của em."
“Có thắc mắc gì nữa không?”