Chương 17

Nói đến đây, Bách Hành Sơ lập tức có ấn tượng.

Bách Hành Sơ đi về phía hai người họ.

Lâm Liệt lập tức chú ý đến Bách Hành Sơ, nhìn về phía cậu, vẻ mặt lập tức giãn ra, còn loáng thoáng có một nụ cười nhạt.

Đối mặt với đủ oại khıêυ khí©h của Triệu Cốc, Lâm Liệt lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, không có chút phản ứng nào, thậm chí còn chẳng buồn nhìn cậu ấy.

Điều này khiến Triệu Cốc không hài lòng.

Đương nhiên cậu ấy rất chú ý tới từng động tác của Lâm Liệt. Sự biến hoá này lập tức khiến Triệu Cốc cũng quay sang nhìn Bách Hành Sơ.

Triệu Cốc đương nhiên nhận ra quán quân của cuộc thi tân sinh viên khoa chiến đấu, lập tức theo thói quen mở miệng trào phúng: "Lâm Liệt, cậu đúng là càng ngày càng thụt lùi, lại còn thua một tên mặt trắng như vậy."

Vốn dĩ Bách Hành Sơ đến đây để hỏi xem Triệu Cốc đang nói về cái gì.

Nghe xong lời trào phúng này, Bách Hành Sơ nhướng mày: "Đây là lớp S phải không? Tại sao lại có người thứ 53 ở đây vậy?"

Đây là chọc thẳng vào chỗ đau của người ta. Sắc mặt Triệu Cốc lập tức tối sầm: "Có biết nói chuyện không vậy hả cái tên đầu cơ trục lợi, đi đường ngang ngõ tắt kia.”

Bách Hành Sơ xoa xoa cổ tay: "Ý của cậu là, cậu có thể đánh bại tôi à?" Thái độ muốn chiến đấu của cậu rất rõ ràng.

"Ai sợ cậu chứ cái đồ mặt trắng, thật sự coi mình là số một sao?" Triệu Cốc nóng nảy lập tức tiến lên, duỗi tay đẩy Bách Hành Sơ.

Bách Hành Sơ khéo léo dịch chuyển cơ thể, né tránh Triệu Cốc ngay lúc chuẩn bị chạm, khiến đối thủ mất đi điểm điểm chịu lực, đột nhiên lảo đảo.

Một số bạn học chứng kiến

cảnh tượng này không nhịn được mà cười khúc khích.

Triệu Cốc càng tức giận hơn.

“Đủ rồi.” Lâm Liệt nhìn cảnh tượng trước mắt, cau mày nói: “Hiện tại là giờ xếp hàng!”

Có điều, Lâm Liệt vẫn lên tiếng hơi chậm.

Giáo viên phụ trách khoa chiến đấu đã phát hiện ra xung đột ở đây, lớn tiếng quát bọn họ: "Hai người đằng kia đang làm gì vậy? Bước ra khỏi hàng!! Chạy hai mươi vòng!!"

"Vừa rồi ai cười! Chạy mười vòng!!"

"Các cô cậu rảnh quá mà phải không phải không? Bây giờ bắt đầu rèn luyện thể chất luôn cho tôi, hít đất một trăm cái! Bắt đầu!”

Triệu Cốc lớn tiếng đáp "vâng" một câu, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Bách Hành Sơ, đồng thời ra sức bỏ xa Bách Hành Sơ ở phía sau.

Bách Hành Sơ không có bất kỳ cảm xúc gì đối với việc này, thậm chí còn cảm thấy có chút đáng tiếc.

“Triệu Cốc mà là Alpha thì tốt rồi. Có vẻ như dễ thu phục hơn Lâm Liệt.”

“Mới nói vài câu đã bắt đầu vây quanh tôi.”

Hệ thống:”……”

Nó không có gì để nói, ký chủ vui là được.

Sau khi chạy xong hai mươi vòng, Triệu Cốc tràn đầy năng lượng, tự hào mình hoàn thành trước Bách Hành Sơ. Thứ chào đón cậu ấy ngay sau đó là nội dung rèn luyện thể chất mà cậu ấy cũng phải hoàn thành.

Lúc toàn bộ buổi tập buổi sáng kết thúc, chân tay Triệu Cốc đều run rẩy. Bách Hành Sơ không đấu khí với Triệu Cốc, nhưng hơi thở vẫn ổn định.

Là người sống sót ở thời tận thế, Bách Hành Sơ hiểu tầm quan trọng của việc bảo toàn thể lực.

Cậu còn quay đầu nhìn Lâm Liệt: “Cùng đến nhà ăn nhé?”

Hơi thở của Lâm Liệt có chút hỗn loạn sau buổi rèn luyện thể chất. Anh ta không nói gì mà nhìn Bách Hành Sơ không hề bị ảnh hưởng chút nào, rồi liếc nhìn Triệu Cốc đang quay mặt về phía anh ta, nghiến răng nghiến lợi: "Hình như cậu ấy tức giận hơn thì phải."

Bách Hành Sơ: "?"

"Ai?" Bách Hành Sơ chưa phản ứng lại

Lâm Liệt nhìn vẻ mặt phản ứng cực kỳ chân thật của Bách Hành Sơ: “…”

Lâm Liệt thực sự không ngờ, Bách Hành Sơ chạy hai mươi vòng xong mà lại có thể quên mất Triệu Cốc.

"Người thứ 53."

Có điều đây vốn dĩ không phải là chuyện quan trọng.

Lâm Liệt không để ý tới lời mình vừa nói, ho khan một tiếng, lúng túng nói: “Vừa rồi cậu không cần giúp tôi.”

"Triệu Cốc chỉ là không phục tôi mà thôi, không có chuyện gì đâu."

Bách Hành Sơ "À" một tiếng: "Lễ trao giải kia cũng vậy, anh không cần giúp tôi, chẳng qua là sự cố chiếu video mà thôi."

Lâm Liệt cứng họng: “Cái video đó cũng có liên quan đến tôi.”

"Vậy thì cậu ấy nói anh cũng có liên quan tới tôi." Bách Hành Sơ trực tiếp áp dụng lý do cua Lâm Liệt.

Lâm Liệt nhìn Bách Hành Sơ, không biết nên nói gì, cuối cùng quay đầu lại, mím môi, giọng nói hơi mang theo sự nhẹ nhàng và sung sướиɠ: “Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng đi.”

Trong nhà ăn, hai người lấy cơm xong tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Lúc này Bách Hành Sơ mới hỏi: "Chuyện Triệu Cốc là sao vậy? Hình như cậu ấy rất ghét anh?"

Nghe được cái tên này, Lâm Liệt quay đầu lại, sắc bén hỏi Bách Hành Sơ: “Cậu để ý đến cậu ta quá nhỉ?”