Chương 10

Lâm Liệt chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện cho một tên tìm chết được ra đi thanh thản.

Cơ giáp của Lâm Liệt giơ tay lên.

Ánh sáng xanh vọt về phía Bách Hành Sơ.

Bách Hành Sơ đã sớm chuẩn bị sẵn cho việc này.

Cậu giơ khẩu súng nạp đạn trong tay lên, chặn tia sáng một cách chính xác.

"Súng nạp đạn đã bị hỏng 100%, không thể sử dụng nữa!" Màn hình bên trong cơ giáp xuất hiện một dòng nhắc nhở.

Bách Hành Sơ chẳng buồn nhìn lấy một cái.

Đối với cậu mà nói, hỏng hay không hỏng chẳng khác gì nhau.

Chẳng có nghĩa lý gì với công dụng vật lý của nó cả.

Súng nạp đạn luôn chỉ có một công dụng đối với cậu.

Bách Hành Sơ ném súng nạp đạn một cách chuẩn xác.

Súng nạp đạn phát ra âm thanh xé gió với tốc độ cực cao, đánh thẳng vào cánh tay cơ giáp của Lâm Liệt, ngay lập tức làm lệch góc súng nạp đạn của Lâm Liệt.

Không cho Lâm Liệt có thời gian lấy lại quyền kiểm soát cánh tay cơ giáp, trong vài giây này, Bách Hành Sơ đã hoàn toàn áp sát cơ giáp của Lâm Liệt.

Từ khoảng cách này, cả hai bên có thể nhìn thấy rõ ràng mọi cử động trong khoang điều khiển của đối phương.

—— Đây là khoảng cách của cuộc chiến cơ giới.

Lúc này Lâm Liệt có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của người dám cận chiến với mình, anh ta không thể khống chế mà sửng sốt trong giây lát.

Là… Cậu nhóc xinh đẹp kia?

Mặc dù đầu óc Lâm Liệt dại ra trong giây lát, nhưng trí nhớ cơ bắp của cơ thể anh ta vẫn cho phép anh hoàn thành phản ứng ngay lập tức.

Anh ta nhanh chóng tấn công khoang năng lượng của cơ giáp Bách Hành Sơ.

Lâm Liệt biết rất rõ điểm yếu của từng cơ giáp, nếu Bách Hành Sơ muốn tránh đòn tấn công này của anh ta thì chỉ có thể chuyển hướng sang bên phải.

Mà nơi đó, là liên hoàn chiêu mà anh ta đã chuẩn bị sẵn!

Bách Hành Sơ không biết mưu tính của Lâm Liệt, nhưng cậu biết rõ kỹ năng điều khiển cơ giới của mình.

Mình thậm chí còn không bằng mấy tân sinh viên chứ đừng nói là so Lâm Liệt.

Chỉ những kẻ ngốc mới đối đầu với người khác trong lĩnh vực mà họ am hiểu.

Muốn thắng... Tất nhiên phải đánh bại anh ta trong lĩnh vực mà mình giỏi!

Bách Hành Sơ căn bản không hề tránh né đòn tấn công của Lâm Liệt. Cậu đơn giản trực tiếp vận hành cánh tay cơ giáp của mình, nắm chặt bả vai cơ giáp của Lâm Liệt.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Liệt, hai khoang điều khiển va chạm kịch liệt với nhau.

Cửa sổ phía trước khoang điều khiển vỡ tan, vô số mảnh kính bay tứ tung.

Bách Hành Sơ đã tháo dây an toàn, khéo léo rút cần điều khiển của cơ giáp, bất ngờ nhảy lên.

Cần điều khiển bị Bách Hành Sơ xoay vòng vòng, tất cả mảnh vụn văng đến đều bị cậu đánh bay. Cậu xông vào khoang điều khiển của Lâm Liệt trước ánh mắt tràn đầy khϊếp sợ của Lâm Liệt.

"Đừng nhúc nhích." Bách Hành Sơ tiếp đất vững vàng, một tay khống chế cánh tay đang chuẩn bị tháo dây an toàn của Lâm Liệt, tay còn lại chĩa cần điều khiển thẳng vào cổ Lâm Liệt, hung hăng ấn vào yết hầu anh ta: “Bây giờ, anh muốn xếp thứ 2, hay thứ 21?"

Lâm Liệt chưa từng gặp phải chuyện như vậy trong mấy trận chiến cơ giáp. Từ lúc Bách Hành Sơ nhảy vào khoang điều khiển của anh ta, đến bây giờ anh ta mới hoàn toàn phản ứng lại trước cảnh tượng chấn động kia.

Sau khi nghe rõ ý tứ trong lời nói của Bách Hành Sơ, sắc mặt Lâm Liệt lập tức tối sầm.

Chửi thề, Lâm Liệt hung tợn trừng mắt nhìn Bách Hành Sơ, cánh tay chưa bị khống chế đẩy cần điều khiển, nhanh chóng né tránh đòn tấn công của các cơ giáp khác.

Thấy phản ứng của Lâm Liệt, Bách Hành Sơ cười khẽ, buông cánh tay đang cố gắng vùng vẫy của Lâm Liệt ra.

Sau khi hai tay được thả ra, phản ứng đầu tiên của Lâm Liệt không phải là vận hành cơ giáp, mà là tung nắm đấm, đánh thật mạnh vào tay đang cầm cần điều khiển của Bách Hành Sơ.

Bịch!

Cách tay mới được giải thoát của Lâm Liệt lại một lần nữa bị đập mạnh vào ghế.

"Ồ, anh thích số 20 hơn à?" Bách Hành Sơ hỏi Lâm Liệt.

Vừa rồi Lâm Liệt lại xử lý thêm một cơ giáp khác, hiện tại trên chiến trường chỉ còn có 20 cơ giáp.

Vẻ mặt Lâm Liệt vặn vẹo, anh ta dùng sức, vẫn không thể rút tay ra.

Qua mấy lần giao chiến vừa rồi, cộng thêm việc hiện tại bản thân hoàn toàn không thể thoát khỏi sự khống chế của Bách Hành Sơ, Lâm Liệt sâu sắc ý thức được một chuyện.

—— Anh ta thua rồi.

Anh ta, vậy mà lại thua? !

Lại còn thua bởi người khiến anh ta tức chết trên mọi mặt trận, Bách Hành Sợ.

Lửa giận trong lòng Lâm Liệt bừng bừng như thiêu đốt, nhưng lại bị khống chế ở ghế điều khiển, không thể làm gì Bách Hành Sơ.