Bách Hành Sơ, đại lão thời tận thế, trước khi chết đã được hệ thống tìm tới, nói rằng cậu có thể có cơ hội sống lại trong một thế giới hòa bình, chỉ cần hoàn thành tâm nguyện của chủ nhân cơ thể kia l …
Bách Hành Sơ, đại lão thời tận thế, trước khi chết đã được hệ thống tìm tới, nói rằng cậu có thể có cơ hội sống lại trong một thế giới hòa bình, chỉ cần hoàn thành tâm nguyện của chủ nhân cơ thể kia là được.
Thế giới hòa bình!
Bách Hành Sơ chưa từng thấy hòa bình bao giờ đã dao động.
Sau khi xuyên qua, Bách Hành Sơ mới biết được mục tiêu của nguyên chỉ là gả cho Alpha nhà giàu.
Khóe miệng cậu giật giật.
“Haha… Ok.”
Vậy phải làm sao để gả cho một Alpha quý tộc tài giỏi?
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, Bách Hành Sơ đã có được đáp án… Chỉ cần cậu cũng tài giỏi, tự nhiên sẽ có người tài giỏi thích mình.
Hệ thống: “Hả?”
Thế là, vào ngày biểu diễn võ thuật lúc nhập học, Bách Hành Sơ đã đánh bại tất cả học sinh, giành vị trí đứng đầu toàn trường.
Đứng ở vị trí cao nhất trên bục, Bách Hành Sơ thở hổn hển mặt đỏ bừng sau khi vận động kịch liệt, mái tóc ướt đẫm dán lên má, mồ hôi thấm vào cổ áo.
Bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi dán sát vào cơ thể cậu, khiến người ta không thể rời mắt.
Nhận cúp và lấy hơi lại xong, Bách Hành Sơ cảm thấy cả buổi lễ trao giải im lặng đến lạ thường. Cậu ngẩng đầu lên, thấy tất cả mọi người đều đang tránh ánh mắt của mình.
Bách Hành Sơ: "..."
Bách Hành Sơ: “Hệ thống, có phải tôi biểu hiện quá lợi hại nên phản tác dụng rồi không?”
Hệ thống: “... Không, cậu đã làm rất tốt.”
Bách Hành Sơ: “?”
Thịnh Duẫn Thần, thái tử Đế Quốc, mai danh ẩn tích đi học ở Học viện quân sự Thủ Đô Tinh hoan hỉ chào đón một người bạn cùng phòng xinh đẹp.
Sau đó nhìn thấy người bạn cùng phòng này thể hiện sức mạnh, Thịnh Duẫn Thần vô cùng cảm động.
Đây chính là nhân tài tương lai của Đế Quốc!
Thế là, Thịnh Duẫn Thần chào hỏi bạn cùng phòng: “Ước mơ của cậu là gì?”
Bạn cùng phòng Bách Hành Sơ trả lời rất có khí phách: “Tôi muốn gả cho một Alpha nhà giàu!”
Thịnh Duẫn Thần: “…”
Anh nhìn bạn cùng phòng và Tân Nhân Vương yêu hận tình thù, tận mắt nhìn thấy Tân Nhân Vương kiêu ngạo khó thuần dần dần né tránh ánh mắt Bách Hành Sơ.
Bạn cùng phòng của anh nói: “Người này trốn tránh tôi, xem ra là rất ghét tôi.”
Thịnh Duẫn Thần: “…”
Ngay sau đó, Thịnh Duẫn Thần lại nhìn bạn cùng phòng và vị giáo sư lạnh lùng ở khoa khác ngày càng thân thiết hơn. Ánh mắt của giáo sư trẻ kia dường như đang đấu tranh với giới hạn của đạo đức.
Bạn cùng phòng của anh nói: “Giáo sư bảo tôi đừng gọi anh ấy là thầy. Hầy, có lẽ anh ấy không thích tôi.”
Thịnh Duẫn Thần: “...”
Sau đó, anh lại thấy bạn cùng phòng chỉ cho một người nổi tiếng siêu sao chơi đấu cơ giáp, ánh mắt của siêu sao đó cứ dõi theo, như thể Bách Hành Sơ mới là ngôi sao.
Bạn cùng phòng của anh nói: “Tai tiếng đã được làm rõ, chỉ là hướng dẫn động tác thôi.”
Thịnh Duẫn Thần: “…”
Bách Hành Sơ cảm thán: “Gả vào nhà giàu khó quá.”
Thịnh Duẫn Thần hận sắt không thành thép cười lạnh: “Vậy để tôi dạy cho cậu.”
Thịnh Duẫn Thần chỉ vào một thẳng nam như tường đồng vách sắt trong truyền thuyết, vị tướng trẻ khó tính nhất toàn tinh tế: “Anh ta rất đơn giản.”
Bách Hành Sơ: “Ok!”
Hai tháng sau, vị tướng trẻ cầm hoa xuất hiện ở tầng dưới ký túc xá.
Bách Hành Sơ: “Hình như tôi thật sự rất hấp dẫn!”
Thịnh Duẫn Thần nhìn theo bóng lưng bạn cùng phòng chạy như bay xuống lầu.
Lòng tràn đầy ghen tỵ!
Cuối cùng, Bách Hành Sơ màn đối đầu toé lửa của hai chàng trai trước mặt, lâm vào trầm tư.
Bách Hành Sơ: Hệ thống, tôi đã nói rồi mà, chỉ cần bản thân cũng đủ tài giỏi là được thôi!”
hệ thống: “…”
❤