Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mục Tiêu Của Tôi Là Không Ngồi Tù

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phòng

rất sạch sẽ,

sách

chất

trên bàn

hơi

lộn xộn

nhưng

cũng không bẩn.Phương Mộc

lấy

hộp bút và sổ ghi

chép

từ

trong

cặp sách

ra,

mở

trang

thứ

nhất viết xuống vài dòng.

Trước khi

tới

anh đã

nói

chuyện với

mẹ Lý Bích,

vấn đề

chủ yếu

của Lý Bíchchính

là số

học.

Phương Mộc

hỏi bà

có phải

cũng yếu khoa

học

tự

nhiên

hay không

thì

nhận được

câu

trả

lời không phải,

thành

tích vật

lý không

tệ,

nhưng số

học

lại yếu,

ngữ văn

cũng

tàm

tạm,

những

thứ khác đều ở

top

trên.

Thành

tích

như vậy



hơi kỳ diệu.

Hai

ly

thủy

tinh

chứa

nước được đặt

lên bàn,

Lý Bích quay đầu

lại đóng

cửa.

Mẹ Lý Bích

nói

cho

anh biết,

Lý Bích không

muốn

tìm gia sư.

Sau ba

tháng

từ khi khai giảng

lớp 10,

thành

tích

thi

chất

lượng đầu

năm

của

môn số

học

của Lý Bích

rất

thấp,

mẹ

hạ

tối

hậu

thư

cho

hắn: Thi

cuối kỳ không

tốt,

sẽ

tìm gia sư.

Lúc

này

mới

có Phương Mộc.

Không

muốn

tìm gia sư,

độ khó khai

thông

lớn

hơn

một

chút.

Lý Bích im

lặng

ngồi

cạnh

anh,

Phương Mộc

ngẩng đầu

nhìn

hắn.

Mới vừa vào đã

cảm

thấy Lý Bích đã không giống đứa

nhỏ bình

thường,

bây giờ

ngồi xuống

còn

cao

hơn

mình

nữa.

Hệ

thống điều

hòa

trong phòng đượcmở

rất

lớn,

Lý Bích

chỉ

mặc

một áo sơ

mi

tay

ngắn,

quần

thể

thao

hiệu NIKE.Phương Mộc

mặc áo

lông



hơi

nóng,

thầm

nghĩ phải

ngồi ba giờ

thì

ra

mồ

hôichắc không

chịu

nổi,

vì vậy đành

nói: “Có

thể dùng

toilet

nhà em được không?”

“Bên kia.”

Lý Bích

chỉ

chỉ.

Phương Mộc đi vào

cởϊ áσ

lông,

chỉ

còn

lại

một

cái áo sơ

mi

trắng và áo khoácmỏng,

đi

tới

cười

nói: “Nhà em

thật ấm.”

“Cần

hạ

thấp điều

hòa xuống

một

chút không?”

Phương Mộc

ngồi xuống: “Không

cần,

bắt đầu đi.”

Lý Bích

cúi đầu ừ

một

tiếng.

“Anh đã

nói với

mẹ em,

muốn em

chuẩn bị vài bài

thi

cuối kỳ

năm

ngoái.

Có không?”

Lý Bích lấy một

xấp

giấy

từ trong ngăn kéo: “Ở chỗ

này.”

Phương Mộc

nhanh chóng nhìn bài thi, lại

nhanh chóng nghiên

cứu chỗ sai của

hắn.

Đầu

tiên

nhìn

vào bài thi cảm

thấy

chữ

rất đẹp, ngay ngắn thanh

tú, làm người rất thiện cảm. Xem ra

số học thực sự

không ổn,

hoặc

có thể nói là

hoàn

toàn

không

hứng

thú,

bài

thi không

đạt một phần ba. Vật

lý không

tệ, nhưng

có nhiều chỗ không nắm chắc, cần phải tiến bộ

thêm, vấn

đề cũng không

lớn.

Không

sửa

lỗi,

hoặc

là giáo viên không có thời gian giải thích, hoặc là Lý

Bích

không

nghe.

Phương Mộc

im lặng lật xem, cười cười: “Từ cấp 2 đã không thích số học, đúng không?”

Lý Bích rũ

mắt

xoay

bút:

“Ừ.”

Nền tảng không

tốt,

phải

đánh

vào nền tảng trước,

bằng

không

kiến

trúc thượng tầng rất dễ

sụp đổ. Nhưng hắn không thích

số học, hẳn là

trong

lòng

có khúc mắt. Phương

Mộc

liếc

lên đề bài

thi:

“Vật

lý thực sự không tệ, nhưng có

vài

chỗ có chút vấn

đề,

anh giảng

em nghe?”

“Ừ.”

Lý Bích hơi ngạc nhiên nhìn anh một

cái,

cúi

đầu nhìn bài thi.

“Ừ…

Đề này rất khó, nhưng em

trả

lời không

tệ, chỉ là

sau

cùng

sơ ý

sai một chút, đáng tiếc.”

Lý Bích khẽ nói: “Không cẩn thận.”

“Đề này cũng vậy, khó như

vậy

mà em

đều

biết

làm,

phần

cuối

lại không

cẩn thận.

Em cẩu thả

cũng

không ít

đâu.”

“Ừ…”

“Cẩu

thả không

phải

vì vấn đề

học hiểu,

anh nghĩ em có

chút

vấn đề học

hiểu

là ở chỗ

này.”

Ngón

tay của Phương

Mộc chỉ vào một

đề tuyển

chọn.

Lý Bích cúi đầu

nhìn: “Ừ.”

“Ừm,

kỳ thực rất đơn

giản, nói như

thế này…” Phương Mộc dùng bút vẽ

trên

quyển

sổ:

“Lực

có ở

khắp

nơi,

nhưng

khi

em vẽ

kết

cấu,

không

cần

quan

tâm đến khỏi điểm của nó,

quan

trọng là

phương hướng và

độ lớn…”

Lý Bích nhìn mấy câu

trả

lời:

“Cho

nên đáp án

là C.”

Phương Mộc

nháy

mắt:

“Đúng.”

“Ừm,

đã hiểu.”

Lý Bích thấy anh không nói chuyện,

ngẩng

đầu

nhìn

lên,

Phương Mộc

đang

dùng

ánh

mắt khen ngợi nhìn hắn, cúi thấp đầu nói: “Trong một tuần giáo viên dạy chương này, em không có

đihọc.”

“Ừ.”

Phương Mộc

thu

ánh mắt lại, ngòi bút đặt

xuống phía dưới: “Đề này

cũng

có vài vấn đề

nhỏ,

nhưng

không lớn, là

như thế này…”
« Chương TrướcChương Tiếp »