Chương 39
Trước khi vật kia
tiến vào,
lỗ
hậu
của Phương Mộc đã
trống
rỗng đến
cực điểm.
“Sướиɠ không?”
Lý Bích
từ bên
cạnh ôm
anh,
giơ
một
chân
của
anh
lên,
dương v*t đâm
rút,
một
tay xoa
nắn đầu v*
của
anh,
đầu
lưỡi
chậm
rãi
liếʍ
lên
cổ
anh.
Ngay
cả giọng
nói Phương Mộc
cũng không phát
ra được.
Lỗ
nhỏ được
lấp đầy
nhưng vẫn
rất đói khát,
Phương Mộc
cảm
thấy
thân
thể
mình
càng
ngàycàng khó khống
chế,
kiềm
chế bản
thân xung động,
hôn Lý Bích: “Kỹ xảo
của em
thật
tốt.”
Lý Bích
lập
tức im
lặng
nhưng
hai
tai
hơi ửng đỏ: “Anh
thích không?”
Phương Mộc bị giọng điệu
của
hắn
chọc đến
run
rẩy
trong
lòng: “Thích…Nhất định đã
tốn
rất
nhiều
công sức…”
Câu
nói phía sau
là
chảy
máu
trong
lòng
mới
nói
ra được.
Tính
toán
một
chút,
không
nghĩ
nữa.
Lý Bích
hôn sâu,
ngây
ngốc đè
lên
người
anh
chậm
rãi
chuyển động,
đầu
lưỡitrượt đến
trước
ngực
mυ"ŧ
lấy
hai viên đậu đỏ.
Phương Mộc
nhỏ
tiếng
nói: “Sau
này
muốn
luyện kỹ xảo,
luyện
trên
người
anhlà được
rồi,
đừng
tìm
người khác.”
Thời gian
như
ngưng đọn.
Tim Phương Mộc đập
thình
thịch
như
trống gõ.
Sau
hồi
lâu,
tay
hắn siết
chặt Phương Mộc: “thầy Phương?”
“Hả?”
Hắn xoay
người đè Phương Mộc
lại,
dạng
hai
chân
ra,
chậm
rãi đâm vào
rút
ra.Vật kia đâm vào
chỗ sâu
nhất,
không
có
rời khỏi
mà
ma sát qua
lại
trên
tuyếntiền
liệt.
Thân
thể Phương Mộc
run
rẩy không
ngừng,
trước
mắt
mờ dần
trốngrỗng,
mất ý
thức kêu
lên: “A…”
“Có phải ở đây
hay không?”
“Ừ…
Đúng…”
Lý Bích
cầm dương v*t
của
anh
chà xát,
miệng vẫn đang
hôn
cổ Phương Mộc.Cổ,
đầu v* đều
là điểm
nhạy
cảm
của Phương Mộc,
nửa
người
anh
mất đi
tri giác,
không khống
chế được
thân
thể,
chỉ dâʍ đãиɠ
lắc
lư
cái
mông.
Nếu
như
có
thể
chụp
lại,
Phương Mộc
nghĩ dáng vẻ bây giờ
của
anh không khác gì
trong phim AV.
“Thích không?”
Lý Bích vận động
trong
thân
thể
anh.
Phương Mộc
rưng
rưng kẹp
hông
của Lý Bích,
trong
lòng
lại không kiềm
chế được ghen
tỵ,
anh ôm
cổ
hắn: “Không
cho em
làm với
người khác.”
Trong
lòng Lý Bích
run
rẩy,
hạ giọng
thật
thấp: “Chỉ
làm với
anh.”
“Chỉ
cho
anh sung sướиɠ.”
“Ừ…
Chỉ
cho
anh sung sướиɠ.”
Môi
hai
người dán
lên
nhau,
Phương Mộc
cắn
cánh
môi
của
hắn.
Lý Bích
cong
người,
kéo
hai
chân
của
anh khép
lại,
đỡ eo
anh
lên đặt
một
cái gối bên dưới: “Có
tốt không?”
“Ừ…”
Lý Bích
cúi
người xuống,
vật kia
lại
từ
từ
tiến vào
cơ
thể
anh.
“Ngày
mai
còn phải
làm việc…”
Phương Mộc khó
nhịn ôm
lưng
hắn: “Đừngnghỉ
ngơi khuya quá…”
Muốn
chơi,
muốn ôm
hắn
chơi
một đêm không
ngừng không
nghỉ,
nhưng
anh không phải
người không để ý
tới
lý
trí.
“Em biết,
phải
có
chừng
mực.”
“Ừ…”
“Thầy Phương…”
“Hả?”
“Không
có gì…”
Lý Bích
nâng
cằm
anh khẽ
cắn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương