Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mục Tiêu Của Tôi Là Không Ngồi Tù

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sẩm tối ngày hôm sau, Lý

Bích

sai trợ lý

đưa

hai vali hành lý đến. Trợ

lý đứng trước

cửa nhà Phương

Mộc,

anh có hơi

ngây

dại:

“Đây

là...”

“Đêm

nay tổng tài có

tiệc, sau

11h

đêm mới có

thể

trở về, xin Phương tiên sinh đừng chờ.”

“…..”

“Còn

nữa,

tổng tài bảo tôi nói

với

Phương tiên sinh rằng ngài ấy

muốn

một cái chìa khóa nhà.”

“…..”

Có phải phát triển hơi nhanh không... Bây giờ

anh

có cảm giác bại

trận.

Nửa đêm bị

âm thanh

có người lên giường

đánh

thức.

Kỳ thực âm thanh rất nhẹ, nhưng giường

của Phương

Mộc

cũng

không

lớn,

một

người

đàn

ông 1m88 chen lên, giường

lún

rất rõ ràng.

Phương Mộc

tỉnh

dậy:

“Đã

về? Ưm…”

Miệng bị người

chặn

lại,

Phương Mộc

nói

không

ra lời.

Lý Bích đã

tắm

rửa xong,

trên

người

mang

theo hơi

ẩm, tóc còn đang rỉ

nước.

Hắn

đè lên người Phương

Mộc,

vật kia đã

sớm

cương

cứng, ma

sát giữa hai chân Phương

Mộc.

Phương Mộc

bị hắn chen đầu gối

vào

ép mở

chân, thân thể

dần

dần nóng lên. Kỹ xảo

của

Lý Bích rất tốt, ngón tay

khẽ

vân vê đầu

vυ" tê dại

không thôi, lập tức

trong quần anh

cũng

có cảm giác.

Vô liêm sỉ… Thạo như vậy, là

đã làm với người khác bao nhiêu lần?

Anh ức chế

dạng

chân

kẹp

lấy hông Lý Bích.

Tay lướt dọc l*иg ngực của anh, vuốt ve

quanh

bụng

Phương Mộc.

“A. a… A…”

Bụng

dưới

nóng

như lửa đốt, như có

thuốc

kích

thích xúc

tác,

dương v*t

cứng

ngắc

của

Phương Mộc

đỉnh trên

đùi

Lý Bích, không

nhịn

được

chuyển động thắt lưng.

“Thầy

Phương…” Hai

ngón

tay

ở phía sau

vuốt

ve xung quanh hậu môn, nhẹ nhàng đâm vào. Đầu tiên chỉ

chạm

một

cái,

chậm

rãi khuấy

động

khuếch trương.

Phương Mộc

bực

bội cắn vai hắn. Anh

vốn

cho rằng giữ được bình tĩnh, không

đến mức mất lý

trí rơi vào tay

giặc, nhưng bây giờ

không hiểu sao

anh

có hơi sợ

hãi.

“Muốn

em không?” Lý

Bích

ghé sát tai anh

hỏi.

Muốn.

Vốn

chỉ hơi nhớ, tiếc nuối một đời, thế

nhưng bây

giờ

anh lại muốn đến phát điên.
« Chương TrướcChương Tiếp »