Sau đó Phương Mộc
ngủ
mê
man dường
như không
còn ý
thức.
Khi Lý Bíchlàm
anh,
đương
nhiên
anh không
thể
ngủ,
bằng không sẽ không
lễ phép.
Sau khi Lý Bích
làm
anh xong,
anh ôm
cổ Lý Bích
hôn
mấy
cái,
mơ
màng
ngủ
mất.
Nửa đêm
anh bị đói
tỉnh,
tiện
tay sờ
một
cái,
bên
cạnh
trống không.
Cửa phòng
ngủ đang khép,
từ giữa khe
cửa
lộ
ra
một
tia sáng.
Phương Mộc
mặc quần áo xuống giường.
Trong phòng khách sáng đèn,
Lý Bích đưa
lưng về phía
anh,
đang
ngồi
trên sô pha uống
trà
tay
cầm
máy vi
tínhnhìn
cái gì đó.
Phương Mộc đứng sau
lưng
hắn,
nhìn
thoáng qua
tài
liệu
trongmáy vi
tính: “Đang
làm việc sao?”
Lý Bích xoay
người
nhìn
anh,
ôm
anh đặt
lên
chân
mình: “Sao
lại
tỉnh
rồi.”
Anh
tỉnh…
Chẳng
lẽ em
hoàn
toàn không
ngủ?
Đêm đầu
như keo sơn,
Phương Mộc
cúi đầu
hôn
môi với Lý Bích,
đang
lúctriền
miên
chợt
thấy
trên
chân
có
thứ gì đó đang
cứng
lên.
Phương Mộc vội vàng
nói: “Em
còn việc phải
làm,
nhanh
làm xong
rồi
ngủ,
ngày
mai
còn phải đến
công
ty.”
Lý Bích giữ
chặt
hông
anh,
nhắm
mắt
lại vùi đầu vào
ngực
anh: “Ừ,
ngày
mai khá bận.”
Phương Mộc đứng
lên: “Anh đi
làm
chút đồ ăn.”
Ở phòng bếp
nấu
hai bát
mì,
còn đánh
thêm
hai quả
trứng gà,
Phương Mộc bưng bát
ngồi
trước bàn
trà,
đưa
mì
cho Lý Bích.
Lý Bích
cười
cười sờ
tay Phương Mộc,
bưng bát vừa
làm việc vừa ăn
mì.
Yênlặng ăn xong,
Phương Mộc dọn dẹp sạch sẽ,
cầm
một quyển sách
ngồi xemtrên sô pha.
Lý Bích quay đầu
nhìn
anh: “Anh
ngủ đi.”
Phương Mộc
cúi đầu đọc sách: “Không sao đâu,
anh không
mệt.”
Lý Bích giật giật khóe
miệng
muốn
nói gì đó,
cuối
cùng
cũng không
nói
ra.Cho đến
một giờ
rưỡi sáng,
Lý Bích đóng
máy vi
tính,
lúc
này Phương Mộcmới khép sách
lại.
Lý Bích dịu dàng ôm
lấy
anh,
nhỏ giọng
nói: “Sau
này đừngchờ em.”
Phương Mộc
cười: “Sau
này?”