Lý Bích
mở
cửa
toilet: “Ở đây không
có
ai,
dùng bao
lâu
cũng được.”
Người khác
tới
hay không
thì kệ
họ,
em vào
là được
rồi.
Lý Bích
mở
nước
nóng
nhưng không
có
ra
ngoài,
ngón
tay vuốt vuốt vết bẩntrên
cổ
anh: “Dơ
hết
rồi.”
“Ừ.”
Lý Bích
nâng
mặt
anh,
môi
hạ
thấp xuống: “Thầy Phương,
anh
chẳng
thay đổi gì
cả.”
Phương Mộc
nhỏ giọng
nói: “Đúng vậy.”
Hơi
nóng
tràn
ngập,
Lý Bích
hôn
lên khóe
môi
anh,
liếʍ sạch giọt
cà phê
trên đó.
Phương Mộc yên
lặng
cúi đầu,
lưỡi Lý Bích
trượt xuống
cổ,
nhẹ
nhàng
liếʍtừng
chút
từng
chút
lên vết bẩn: “Thật bẩn.”
Còn
có
thể bẩn
hơn
một
chút.
Hô
hấp Lý Bích gấp gáp,
hắn kéo áo sơ
mi
trắng,
nhanh
chóng
cởi
cúc áo.
Thânthể Phương Mộc
ngả về phía sau,
hai điểm đỏ
trước
ngực vểnh
lên
trong khílạnh,
Lý Bích
cúi đầu
ngậm
lấy,
đầu
lưỡi
liếʍ
láp,
mυ"ŧ
mυ"ŧ khẽ
cắn.
Phương Mộc
nhỏ giọng
ngân
nga: “Khi đó đi
học em
nghĩ
cái gì?
Luôn
mặc ítnhư vậy?”
“Chưa
từng
nghĩ
cái gì.”
Muốn
nhét
thằng
nhỏ vào
miệng
anh.
Lý Bích đè
anh
trên bồn
rửa
tay.
Sau
lưng Phương Mộc
là gương,
thân
thể không
lui được
nữa,
trong
miệng bị
lấp đầy bởi
lưỡi
trơn
nhẵn uốn éo
như
rắn.Anh bị ép
mở
miệng,
khoang
miệng bị
tàn sát bừa bãi,
Phương Mộc khôngtheo kịp
tiết
tấu
của
hắn,
túm
lấy
cổ áo Lý Bích,
thở
hổn
hển
liên
tục.
Lý Bích
chậm
chạp buông
anh
ra: “Em
còn phải
họp.”
Phương Mộc
thầm
nghĩ em phải
họp
thì sao
lại
làm
anh,
em không phải ôngchủ sao,
ra
lệnh
hủy bỏ
là được
rồi,
lẽ
chơi
anh
còn không quan
trọng bằngcuộc
họp?
Đây
cũng
chỉ
là suy
nghĩ
trong
lòng
của Phương Mộc
mà
thôi,
anh
cúi đầu
nói: “Họp quan
trọng.”
“Thầy Phương ——”
“Không sao không sao,
công việc quan
trọng.”
Lý Bích đè
anh
lên gương gặm
cắn
hôn
môi.
Phương Mộc bị
hắn
hôn đến
nóng bừng,
nhỏ giọng
nói: “Không phải em
có vài
thứ không
hiểu
muốn
hỏi
anh?
Đêm
nay
anh
rảnh,
em
tới
nhà
anh đi.”
“Anh đừng gạt em.”
“Ừ…”
Trong quần Lý Bích sưng đến không
chịu
nổi,
ôm eo
anh kề sát với
mình,
từtừ
nhắm
hai
mắt,
đầu
lưỡi
tiếp
tục
tàn phá
trong
miệng
anh.
Phương Mộc
hô
hấp dồn dập,
bắp đùi bị
hắn
cạ đến
thằng
nhỏ
nổi
lên.
Giọng Lý Bích khàn khàn: “Thầy Phương,
dáng vẻ phía dưới
của
anh
như
thếnào em
còn
chưa
thấy qua.”
“Thật không?”
Phương Mộc dùng âm
thanh
nhỏ đến không
thể
nghe
nói: “Dáng vẻ
muốn
cho em
chơi.”