Buổi
tối,
Phương Mộc
nhận
được
email của
Lý Bích gửi tới, mời anh
ngày
mai
đến công ty một
chuyến, họp với nhân viên kỹ
thuật.
Trong
email có
phương thức trao đổi
về công việc chung,
Phương Mộc không nghĩ nhiều lắm, trả lời: “Đến đúng giờ.”
Anh làm nghiên
cứu khoa học, quần áo bình thường vốn sẽ
không quá
nghiêm chỉnh,
suy nghĩ một chút, tìm ra
cái
áo sơ
mi trắng
đã lâu không mặc.
Vừa vào cửa công ty
lập tức thấy được Lý
Bích
và vài người đi tới. Lý
Bích
nhìn
sơ mi
trắng và
quần
thường màu
xám
nhạt
của anh, trong
nhất
thời
không
dời
mắt,
chậm
rãi quay mặt sang: “Thầy
Phương tới
rồi?”
“Sợ muộn,
đã đi
từ sớm. Bây giờ bắt
đầu
buổi
họp?”
Trợ lý nhanh chóng nói: “Đã sắp xếp
phòng họp
xong
xuôi, tôi
dẫn Phương tiên sinh đi.”
Phương Mộc
thấy
trợ
lý không phải người
ngày
hôm qua, thầm nghĩ rốt cuộc hắn có
mấy trợ lý, khách sáo vài
câu
đi trước.
Lý Bích chợt nói: “Quần áo mấy
năm
trước, thầy Phương còn mặc sao.”
Phương Mộc
cười
cười: “Dù
sao
cũng
vừa,
lấy ra mặc
một
lần.
Lý Bích yên lặng ngắm nhìn.
Một lần cuối năm đó,
không phải là
vén cái áo
sơ mi này, đè
anh xuống
ghế sô pha
mặc
sức thân mật? Đã quên rồi
sao,
mặc
cái áo này
đến
gặp hắn, là vô
tình
hay cố ý?
Trong
đầu
lại xuất hiện đầu v*
phấn
hồng, Lý
Bích
quay
đầu đi về
phòng
làm
việc
của mình:
“Thầy
Phương đi
làm
đi, lát nữa tìm
anh
ôn chuyện.”
“Tổng
giám
đốc,
mười
giờ
rưỡi
họp,
bây giờ có
nửa
tiếng
trống. Có
muốn
dùng
bữa
sáng
không?”
“Không cần.” Lý
Bích vào
văn phòng,
đóng
cửa
lại,
trong
phòng thoáng cái yên tĩnh.
Hắn xoay bút nâu sẫm, ngồi xuống bàn làm
việc.
Chỉ trong
chốc
lát sau, hắn đứng lên vào
toilet riêng bên cạnh.
Lý Bích vịn tường cởi thắt lưng.
“Phương Mộc…”
Từ ngày hôm qua
gặp
mặt,
về nhà giống như là
vỡ đê
khó
khống
chế,
ban
đêm tuốt ba lần, hôm
nay
vẫn không
nhịn
được
cương
lên.
Dịch
thể sềnh sệch màu trắng phun ra ngoài khi đang nhanh chóng chà xát. Lý
Bích
cúi
đầu xoa xoa, kéo khóa kéo
lên,
mở vòi nước bồn rửa
tay.
Thầy
Phương, anh nói
em tuổi trẻ hơn anh, tinh lực
tràn
trề
hơn anh, em nghĩ anh
nói
đúng
rồi.