Chương 27

“Năm

nay Phương Bác* bao

nhiêu

tuổi?”

Một

người

trẻ

tuổi

chừng

hai

mươi đang ôm quyển sổ

nhỏ,

mỉm

cười: “Quan

trọng

nhất



có bạn gái

chưa,

hoặccó bạn

trai

chưa?”

(Phương Bác: Bác

trong uyên bác,

thông

tuệ,

ý

chỉ bác

học Phương)


Đây



tạp

chí《 Phong Vân 》,

kỳ

thực

chỉ



một

nhóm sinh viên đại

học

tự phát

tạo

thành

tin

tức xã đoàn,

xuất bản

một kỳ

một

tuần,

không

nói đại sự,không

làm

nghiên

cứu,

chỉ viết

tin đồn bát quái

trong

trường đại

học,

từchuyện

hôm

nay

các vị giảng viên

hướng dẫn

mặc gì,

cho

tới

người

nào bị

chậntrong WC

túc xá,

đủ

loại

chuyện,

không bỏ qua bất kỳ

chỗ

nào.

“27,

không

có,

không

có.”

Phương Mộc

nói

ngắn gọn.

“Quan điểm

tình yêu

của Phương Bác

là gì?”

Sinh viên

lại

hỏi.

Nĩa ăn

trên

tay Phương Mộc dừng

lại.

Kim

triêu

hữu

tửu

tu

tẫn

hoan,

mạc sử kim

tôn không đối

nguyệt*.

(Hôm

nay

ta

cứ

thỏa vui

chơi,

chớ để bát vàng

trơ bóng

nguyệt)


Một

câu

nói gợi

lại

chuyện ăm đó.

Lúc đó

lấy quân

tử

làm đầu,

mỹ

mạo

ngồitrước

mặt



tâm không

loạn,

thế

cho

nên bây giờ vẫn



người

cô đơn,

thực sựlàm

người phiền

muộn không

thôi.

Cái gì

cầm được

thì

cũng buông được,

thả vài

lần đều không bỏ xuống được.Người buông được,

cũng

chỉ



thằng oắt

con



thôi.

Phương Mộc

nói: “Nếu

muốn

ngủ với

ai,

bất

luận dùng

thủ đoạn gì,

ngủ vớihắn

trước đã

rồi

tính…”

Sinh viên

hơi

ngẩn

ra.

Phương Mộc

cười: “Loại ý

nghĩ

này,

rất không

thể

làm,

rất đáng xấu

hổ.

Yêu,

làlý

trí và kiềm

chế.”

Kết quả

của



trí kiềm

chế,

chính

là bây giờ

thường xuyên

mộng xuân

liên

tục,dù

cách

nhiều

năm,

vẫn không

thể quên được

rung động

cả

thể xác và

tinhthần.

Sinh viên

cười

cười: “Từ

nhỏ đến

lớn Phương Bác đều

học giỏi,

xin

hỏi



thểcho

lời khuyên gì?”

Lời khuyên…

Có..

Lúc đó sao

lại

chính

trực

như vậy…

Sớm biết

rằng sẽ khôngcó



hội với

thằng

nhóc kia,

lúc đó không phải

hẳn

là…

Phương Mộc

nói: “Học

hành vừa phải.

Giành

thời gian

nói

chuyện yêu đương.Đừng

làm

chuyện phạm pháp.”

Sinh viên

cười khanh khác: “Điều

cuối

cùng…

Lẽ

nào Phương Bác đã

làmchuyện phạm pháp sao?”

“…..”

Phương Mộc

cười: “Không

nói

cho

cậu.”

Đã sáu

năm,

vốn

tưởng

rằng

thằng

nhóc

trưởng

thành

rồi sẽ đến

tìm

anh,

đó

làlời

anh đã

nghiêm

túc

nói để

hắn

chuyên

tâm

học

tập,

kết quả

lại không

có.

Anhnghĩ



thể

là phải

chờ

thêm đại

học,

khi đó

anh ỡm ờ

cộng phó vu sơn*,

kết quả

cũng không

có.

Chờ

trái

chờ phải,

càng

nghĩ

càng

cảm

thấy

chỉ



mình

tìnhnguyện

chờ.

(Cộng phó vu sơn: vốn ban đầu

chỉ

truyền

thuyết

thần

thoại

cổ đại

thần

nữ Vu sơn



mưa gọi gió.

Sau

này dùng

cụm

từ

này ám

chỉ

chuyện

mây

mưa

nam

nữ.)


Nhân

tâm



như

thế.



người

ta không

thể quên được

mối

tình đầu,

cũng

chưachắc



thể kéo dài

cả đời.

Có phải…

Anh

cũng

nên buông bỏ?