Lý Bích ngồi xuống trước
bàn,
hai chân tùy ý
đong
đưa,
đầu gối chạm vào tường dưới bàn. Hắn mới
vừa
tắm nước lạnh,
trên
người
phủ
một tầng nước hơi mỏng, hắn cũng không quá quan tâm, kéo kéo
áσ ɭóŧ dính trên người theo bản năng.
Kỳ thực áo
lót rất cũ, thoải mái thông thoáng, thoạt nhìn là
cái
Lý Bích thích mặc nhất.
Phương Mộc
thầm
nghĩ, nếu
tương lai
anh
có con trai, anh cũng sẽ
không
cho
phép
con mình mặc loại áo
lót
này.
Loại
đồ hại nước hại
dân,
nên
cầm đốt hết!
Nam sắc hại người rất ghê
gớm,
không nên
chỉ
vì tuổi nhỏ mà
xem thường.
“Câu
này làm như thế
này?” Lý
Bích
hỏi.
Phương Mộc
cố gắng không
nhìn
thân
thể người bên cạnh:
“Ừ.”
Sắp tới gần thi
cuối
kỳ,
chỉ còn lại không quá hai
ngày
ôn tập, bây giờ đã
đến giai đoạn khẩn trương
nhất.
“Sao
sắc mặt khó coi
vậy?” Tay
Lý Bích đặt lên trán anh: “Có
phải
không khỏe không?”
Toàn
thân
Phương Mộc
rét
run,
đầu cũng hơi choáng:
“Không sao, có
thể
là tối hôm
qua
tắm nước lạnh.”
“Không khỏe thì
đi nghỉ ngơi đi, đợi lát
nữa
tiếp
tục làm.”
Lý Bích dìu anh
đứng
lên:
“Anh
nằm
một chút đi, chờ khỏe rồi
hẵng
dạy,
dù sao ngày mai là
chủ nhật,
đêm nay anh ngủ
ở chỗ em
cũng
không
sao.”
Phương Mộc
vốn
đang
khó chịu,
nghe
thấy
‘Đêm
nay anh ngủ ở chỗ em‘ lập
tức
lui về sau
vài
bước:
“Không được, anh không thể phiền em.”
Lý Bích đẩy anh
ngã
ra giường,
bản
thân
quay lại bàn.
Phương Mộc
nhìn
đèn
bàn trên đỉnh đầu hắn và
bóng
lưng
đang
vùi đầu viết chữ, đau đầu
không chịu nổi: “Anh ngủ một
chút,
em có chuyện gì thì
kêu
anh.”
Anh ngã xuống giường
mệt
mỏi nhắm mắt lại, thoáng
cái rơi vào mộng đẹp.
Lúc tỉnh lại, xung quanh
đã đen kịt.
Bên người
truyền đến
tiếng hô
hấp đều đều, đắp chung chăn với một
thân
thể
ấm áp. Thân thể
Phương Mộc cứng đờ,
một
cánh
tay đang vắt trên lưng mình, anh không dám có
động
tác
gì quá lớn, cẩn
thận
gỡ cánh tay kia xuống.
Người
nằm
bên cạnh hơi chuyển
động,
tỉnh
táo
hỏi:
“Tỉnh?”
Phương Mộc
ngồi
xuống: “Ừ.”
Lý Bích cầm di
động
nhìn
đồng
hồ, nằm xuống nói: “Bây giờ không có xe,
đêm
nay ngủ ở
chỗ này đi.” Giọng nói kia có
hơi mơ hồ,
khàn
khàn.
“Ừ.”
Phương Mộc
nhớ
tới sô pha
trong phòng khách,
đứng
lên nói: “Anh ra phòng ngoài ngủ.”
Một đôi tay nắm
chặt
tay
anh:
“Thầy
Phương, anh cũng quá cẩn
thận
rồi.”
Phương Mộc
cười
khan: “Không cẩn thận sao được?”
Lý Bích ôm
eo anh, vùi mặt vào
cổ anh, nhỏ giọng nói: “Thầy
Phương, anh sợ
như thế…
Anh
không
tò mò hôn
môi
với em sẽ
có hương vị gì
sao?”
Phương Mộc
căng
cứng
không nhúc nhích, môi Lý
Bích
nhẹ
nhàng
chạm
vào
gò má
anh,
hai
tay ôm eo
siết
chặt.
Phương Mộc
vẫn
không
nhúc
nhích, chỉ cảm
thấy
thân
thể
mất khống
chế,
môi bị người khẽ cạy
ra,
lưỡi
quyện
chung một
chỗ.
Đầu
lưỡi
quấn
quít,
cảm
giác
tê dại như
bị điện giật,
cả người Phương
Mộc
hừng
hực,
nhắm
mắt lại bị
động
mυ"ŧ
lấy.
Một bàn tay ấm
áp sờ
lên
đùi,
chậm
rãi di chuyển,
toàn
thân
Phương Mộc
run
rẩy:
“Đừng, đủ
rồi...”
“Thầy
Phương…” Lý
Bích
ôm chặt thân thể anh, càng ngày càng hôn
anh
nồng
nhiệt: “Anh đừng sợ,
chuyện của hai
chúng ta,
em sẽ không nói cho
ai biết.”
Hắn cởϊ qυầи áo
Phương Mộc, ép
anh
ngồi
trên
đùi mình.
Phương Mộc
nhảy
dựng
lên,
té xuống
giường, nhặt quần áo
chạy
trối
chết
ra bên ngoài.
Lý Bích kéo anh
lại:
“Bên
ngoài không có
xe,
nửa đêm anh đừng ra
ngoài.”