Chương 19

Phương Mộc dựa vào bàn uống

hết

ly

này đến

ly khác.

Người bạn

nhìn dáng vẻ

chán

chường

của

anh: “Rốt

cuộc

mày

làm sao vậy,

kêu

tao

ra

ngoài



chả

nói gì,

chỉ uống

rượu.”

Phương Mộc

nhìn

nửa

ly bia

trước

mắt: “Tao đã

làm

một

chuyện sai

lầm.”

“Chuyện sai

lầm gì?”

Da^ʍ ô

một vị

thành

niên.

Phương Mộc

rót

một

ly

rượu,

ông bạn đoạt

lấy: “Rốt

cuộc

mày

làm sao vậy,

gϊếŧngười

hay

là phạm pháp?”

Phương Mộc buồn bực úp

mặt: “Tao động

thủ với vị

thành

niên.”

“Mày đánh

người?”

“Đánh

người

thì đã

tốt

rồi…”

Phương Mộc khổ sở

nói: “Tao đánh

máy bay

mộtlần

cho

hắn.”

Ông bạn sửng sốt

hồi

lâu: “Mày

thích

nam…

Không quan

trọng,

đứa bé kianhiêu

tuổi?”

“Một

tháng

nữa

tròn 17.”

Ông bạn sợ

run: “Quen ở đâu”

Phương Mộc

chỉ

cảm

thấy phiền

muộn

trong

lòng không

thể giải

tỏa: “Học bổtúc.”

Ông bạn

chỉ

cảm

thấy

cả

thế giới bị phá vỡ

ngay

lúc

này: “Mày không giốngngười

mất



trí…”

“Bây giờ

mày

cảm

thấy

tao



cầm

thú đúng không?”

“Không phải…

Đứa bé kia

nói gì?

Nếu

hắn

trở

mặt

tố

cáo

mày…”

“Tao không biết.”

Phương Mộc đổ xuống

một

ly

rượu: “Tố

cáo

thì

tố

cáo,

tao không quan

tâm.”

“Không quan

tâm

cái gì,

mày



tiền đồ

tốt biết bao

nhiêu,

sao



thể

chôn vùi vì

loại

chuyện

này.

Tao

thấy

mày

nên

nói

chuyện đàng

hoàng với

thằng bé ấy…”

Di động

trên bàn

rung

lên,

Phương Mộc say

lờ đờ

nhìn

thoáng qua: “Mẹ

nó,

nónói



muốn

tao đến

nhà

nó,

có đề không biết

làm.”

Ông bạn

nhìn

thoáng qua ảnh đại diện

trong

tin

nhắn: “Đây

là đứa bé kia?”

Phương Mộc

cau

mày uống

rượu.

“Thằng

nhóc

này

chắc

cũng

cao đến 1m85

đi,

thoạt

nhìn

còn

là kiểu

hay vận động.”

Ông bạn

như

có điều suy

nghĩ: “Tao

tưởng

là bé

trai yếu đuối.”

“1m84.

Lúc

mới quen

là 1m82,

sau

này

lại

cao

thêm 1cm,

lại

cao

thêm 1cm…”Phương Mộc khổ sở

nắm

chặt

ly

rượu: “Nặng 67kg,

vốn

chỉ 65kg,

nặng

thêm 1kg,

lại 1kg…”

Ông bạn

nhếch

môi: “Biết

rõ ghê.”

Đây

mới



chuyện bực bội

nhất.

“Tao

muốn

tới

nhà

nó.”

Phương Mộc say xỉn đứng

lên

loạng

choạng: “Taomuốn

nói

cho

nó biết.”

Ông bạn vội

ngăn

cản: “Bây giờ

mày không

thể đi,

bây giờ

mày đi sẽ bị

tai

nạn.”

“Tao

mặc kệ,

tao

rất khó

chịu,

tao

muốn

hắn

thư giãn

cho

tao.”

Ông bạn đè

anh

ngồi xuống: “Nói bậy bạ gì đó?

Mày

muốn

ngồi

tù sao?”

“Ngồi

tù?”

“Mặc kệ

chuyện

như

thế

nào,

nếu xảy

ra

chuyện

thì

mày phải gánh

tráchnhiệm.



hắn khao khát xảy

ra

chyện,

cha

mẹ

hắn

cũng sẽ không

tha

thứ

chomày.

Còn danh

tiếng

của

mày

nữa,

không phải



cậu

muốn

nghiên

cứu sao,

chonên

muốn

tiếp

tục dạy bổ

túc?

Xảy

ra

chuyện

ai

còn dám

mời

mày

làm gia sưnữa?”

Phương Mộc

ngơ

ngác

ngồi đó.

Ông bạn

rót

cho

anh

ly

rượu: “Rốt

cuộc đã xảy

ra

chuyện gì,

nói đi.”

“Thằng

nhóc

con…”

Phương Mộc

cắn

răng

ném

một

lon bia.