Thời
gian
gặp lại Lý
Bích, là
ba ngày sau.
Phương Mộc
hít
sâu một hơi, cúi đầu
nói:
“Em
còn mong anh tiếp tục dạy
không?”
“Mong.”
“Chuyện ngày đó…”
Phương Mộc
ngập
ngừng hồi
lâu:
“Anh
không thể
có cái gì
với
em, em hiểu không? Hơn nữa em
còn là vị thành
niên.”
“Em biết.”
“Vậy
là tốt rồi.”
Trong
lòng
có gì đó
nghẹn
lại.
Nói
lời này, chính
là sau này
hắn
sẽ không làm gì
mình
nữa,
cũng
sẽ không
nghĩ
cách
quyến
rũ mình...
“Em đã quyết định quen cô
bé kia.”
Lý Bích nói.
Phương Mộc
khẽ
run,
im lặng, bỗng nhiên
trong
đầu
cảm thấy thật mơ hồ.
Anh
không
biết
nên
nói cái gì, cười miễn cưỡng: “Đã chắc chưa?”
“Ừ.”
“Vậy
là tốt rồi.” Giọng hơi khô khốc.
“Anh
là thầy, em là
học sinh,
em không nên làm chuyện quá đáng.”
“Ừ.”
Phương Mộc cau
mày.
Tự dưng trong nội tâm cảm
thấy
không cam
lòng, nếu
như
có một lần
nữa,
anh
sẽ làm như
thế
nào?
“Phải
học
sao?”
“Ừ.”
Phương Mộc
cúi
đầu lấy sách vở: “Trên trường
dạy tới đâu rồi?”