Cửa mở ra,
phòng khách tối đen
như
mực,
hình
như Lý Bích mới
tắm
xong,
tóc
ướt nhẹp,
chỉ có duy
nhất
căn
phòng
trên
lầu
sáng
đèn:
“Đó là phòng em, đêm
nay
ở đó.”
Phương Mộc
nuốt
một
ngụm
nước
bọt:
“Ừ.”
“Anh
lên trước
đi, em lấy
đồ rồi lên sau.”
Phương Mộc
đi lên cầu thang quen thuộc,
dừng
lại trước
căn phòng
sáng
đèn.
Trên
mặt đất trải thảm dày, mấy cái
đệm
nhìn
rất mềm mại thoải mái được đặt
trên
đất,
mảnh
gỗ đã được cắt
rơi
rải rác, dây điện và
các
loại
vật liệu.
Phương Mộc
ngồi
xuống, nhặt tờ
giấy
lên,
nhìn
sơ đồ thiết kế
máy
bay mô hình của
hắn.
Phía
sau có tiếng bước chân, trên mặt bỗng dưng có
chút
cảm
giác ấm áp, Phương Mộc hoảng sợ cuống quýt quay đầu lại, chỉ
thấy
Lý Bích cầm hai cái
tách
đứng cạnh
anh:
“Cà
phê.”
Cảm xúc trên mặt chính là
từ cái tách truyền
tới.
Lý Bích chân trần ngồi bên cạnh Phương Mộc: “Có chú ý thấy đồ hôm
nay
em mặc có
giống
hôm
trước
không?”
“…..”
Hơi khác chút.
“Thấy
thiết kế
của em thế
nào?”
“Có mấy chỗ cần
sửa,
thiết kế
tuyến
đường không đúng.”
Phương Mộc
chỉ
vào bản vẽ: “Ví
dụ như ở
đây,
hẳn là bản
thu
năng
lượng
mặt
trời.
Đề tài này rất
khó,
anh
thấy
máy bay có
thể
bay lên cũng đã
không tệ.”
Vai Lý Bích vô
ý dựa
vào
anh:
“Đêm
nay phải lắp ráp xong máy
bay.”
“Ừ, kỳ thực đề
tài rất thú vị,
em để anh
suy
nghĩ
thêm
chút
đã.”
Phương Mộc
là người
rất tập trung,
nhất là khi gặp
vấn
đề có
tính
khiêu chiến thì không nhìn thấy bất kỳ
thứ gì khác, nửa quỳ
cúi
đầu sửa chữa bản vẽ.
Lý Bích lặng lẽ
nhìn
gò má anh.
Phương Mộc
là nam sinh rất đẹp
trai, da
thịt
trắng
nõn,
lỗ chân lông còn nhỏ hơn
tất
cả nữ
sinh
mà hắn đã
gặp
qua,
trên
cổ rải rác
vài
nốt ruồi,
cả người đều là
phong độ
trí thức.
Thân
thể hơi gầy, vừa nhìn đã
biết
không
tập
thể dục thường
xuyên, nhưng da
thịt
dưới
lớp
quần
áo, chỉ sợ
cũng
tinh
tế giống
như trên mặt và
cổ.
“Dễ sửa không?”
Lý Bích hỏi.
“Không khó.” Phương
Mộc ngồi lại bên cạnh hắn: “Cái mô
hình
này phải thiết
lập như thế, anh cũng đã
sửa lại đôi chút chỗ
trên
thân
máy
bay cho em, bằng không lúc lên
cao
cần lực quá lớn, anh
sợ không
bay nổi.”
Anh chỉ vào bản
vẽ nói: “Chúng
ta lắp ráp từ
động
cơ, sau đó
làm
thân
máy bay, cuối cùng ráp chúng lại.”
“Ừ.”
Làm việc luôn đâu vào đấy, dù
là vấn đề
khó hơn nữa anh
cũng
có thể biến hóa đơn
giản
để mình có thể
hiểu
được
tiến
trình. Phương
Mộc không
chỉ có IQ
cao,
còn là người rất dịu
dàng.
“Đêm
nay có làm
xong
không?” Hắn lại hỏi.
“Ừ, nhưng
đêm nay em
phải
thức
trắng.” Phương
Mộc
thuận
miệng nói: “Dù
sao
em cũng còn trẻ, tinh lực
sung
túc.”
Trong
lòng
Lý Bích run lên, cúi đầu
uống
cà phê.
Muốn
ngậm
cái miệng
kia lại, không
cho anh ấy
nói
lung
tung.