Chương 29

Đã chơi mấy ngàn trò chơi ở chỗ này nhưng Lê Đa Đa vẫn là chưa từng đến nơi hắc trận mạo hiểm. Hoặc là trò chơi không được chơi nhiều mà là quy tắc trong hắc trận mạo hiểm là phải đυ.ng đến nhóm cao thủ của Vết Rách.

Bốn người bọn họ kể cả không có đầu óc cũng hiểu hàm nghĩa của mấy chữ này.

Đây là một loại vũ khí được ngưng luyện từ huyết dịch của Ma Thần Tinh Hồng, loại vũ khí có thể nâng cấp trong truyền thuyết.

Thoạt nhìn, thuộc tính hiện tại của nó rất bình thường, lực công kích chỉ hơn 50 điểm so với Quyền Trượng Ô Mộc cấp 5 mà thôi.

Nhưng hai từ đầu tiên trong ngoặc ẩn quá nhiều thông tin.

Cấp 1 (ban đầu).

Công Kích Vật Lý: 100 (ban đầu).

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, ma kiếm có thể tăng cấp, thuộc tính cũng sẽ theo cấp tăng lên, thậm chí kỹ năng đặc biệt. Hiện tại chỉ có mỗi một skill hút máu, mà cứ mỗi mười cấp lại có thể tấn giai một lần, rất là lợi hại. Cuối cùng rất có khả năng mở rộng các kỹ năng đặc biệt mới.

Quả nhiên là vũ khí Boss cấp 69.

Không hổ là thần khí kết tràng cấp 6X để lên cấp 7x.

(Ý ở đây là cứ lên 10 cấp ở cấp số 9 VD như 19 lên 20 là 1 cấp khó để lọc người thường mấy cấp cuối của một X nào đó đều là cấp khó nên gọi là vũ khí kết tràng.)

Chỉ cần Lê Thiếu Hi có thể nâng cấp nó lên, cho dù không có năng lực nhưng Đa Bảo Các nhưng cũng đủ để đứng vào hàng người chơi cao cấp trong Vết Rách. (đương nhiên là phải nâng cấp lên mới lên được.)

Vân Duật nhìn chằm chằm vào thẻ ma kiếm một lúc lâu, không nói nên lời: “Tiểu Giản Việt quả thật là đủ ác.“ ‘Loại đồ chơi nghịch thiên như vậy mà cũng có thể tùy tiện ném cho Đa Đa chơi.

Với thanh kiếm ma thuật này, trái tim vẫn luôn treo trên cảnh cây của Vân Duật hạ xuống một nửa.

Bản thân Lê Thiếu Hi đã có tư chất không tồi, nhưng cậu thiếu năng lực chiến đấu. Hiện tại... vừa có một kỹ năng thần cấp lại có thêm một vũ khí cũng thuộc hàng thần như vậy… Trực tiếp càn quét hắc tràng cấp thấp dễ như chơi.

Vân Duật: “Chúng ta trở về căn cứ đi.”

Phần còn lại không thể luyện hóa, chỉ có thể tạm thời ném vào Vết Rách thôi.

Trở lại hiện thực, Lê Thiếu Hi nóng lòng muốn luyện hóa Ma Kiếm Tinh Hồng.

Vũ khí cấp thần trong truyền thuyết, thời gian mở ra chỉ cần... một giây!

Lê Thiếu Hi : “... “

Đừng hỏi, chỉ có thể nói, anh Việt của cậu thật quá tốt!

Cũng may là ở trong căn cứ, nếu không Lê Thiếu Hi đột nhiên xuất ra một thanh trường kiếm như vậy sợ là sẽ dọa người qua đường mất.

Vân Duật đánh giá ma kiếm một chút rồi buông lời bình: “Hình thái cấp một vẫn có chút...” Có chút đơn sơ.

Anh ta còn chưa nói xong, Lê Thiếu Hi đã đưa chuôi kiếm cho anh ta.

Vân Duật: “?”

Lê Thiếu Hi: “ Thử đi.”

Vân Duật:”......”

Hành động này của Lê Thiếu Hi thể hiện cậu hoàn toàn tin tưởng anh.

Đây không phải là trong Vết Rách, đây là thế giới thực.

Không cần đi sâu vào chi tiết, ai cũng biết giá trị của thanh thần kiếm này trong hiện thực.

Vân Duật vui vẻ nhận lấy thanh ma kiếm vô giá. Đúng là không uổng công anh thương thằng nhãi này.

Quả nhiên........

Đồ vật Lê Thiếu Hi mở ra, nó là thuộc về hiện thực.

Giống như viên lam ngọc, thanh ma kiếm lẽ ra không bao giờ tồn tại trên thế giới này lại tồn tại trong thực tế.

Sau khi thử xong, Vân Duật nói: “Không nhẹ, cậu còn cần phải tăng cường hóa sức mạnh cho cổ tay của mình nữa. 100 điểm tấn công vẫn rất ấn tượng, lượng máu của đám Boss cấp thấp trong Hắc Trận cũng chỉ tầm 1000 điểm. Về phần kỹ năng hút máu đặc biệt, cậu chỉ có thể đến hắc trận để kiểm tra, có điều bên đây tôi có tư liệu liên quan đến kỹ năng này, cậu có thể tham khảo trước....”

Những lời anh ta nói Lê Thiếu Hi đều ghi nhớ trong đầu.

Trong đầu cậu thầm nghĩ Thanh ma kiếm này cũng được coi như một tấm bùa hộ mệnh, trong ngày này hắn cần phải tận lực làm quen với nó.

Vân Duật trả lại thanh ma kiếm cho Lê Thiếu Hi để cậu thu nó vào trong tòa Đa Bảo Các của mình.

Tất nhiên, lần này nó không còn ở dạng một thẻ bài nữa mà là một hình dáng nhỏ bé đã được thu nhỏ vô số lần, trôi nổi ở bên trong trông vô cùng dễ thương.

Ma Kiếm Tinh Hồng cấp một khác xa với sự thô bạo lang tràn của cấp độ bảy mươi.

Chuôi kiếm của nó vẫn còn xương, trong suốt và trắng tinh.

Lưỡi kiếm là màu đỏ tươi lưu động, chỉ là màu sắc nhạt hơn nhiều, không có chói mắt dính đầy huyết tinh như trước.

Kích thước tổng thể nhỏ xinh xắn hơn nhiều và lưỡi cũng mỏng hơn.

Đoán rằng khi nó được thăng cấp sẽ từ từ trở lại trạng thái đỉnh cao.

Lê Thiếu Hi không nhịn được mà nghĩ đến cảnh tượng....

Giản Việt cầm Ma Kiếm Tinh Hồng, như đạo quang đâm về hướng ma thần, kết thúc hắc trận cấp sáu mươi chín đầy đáng sợ.

Quá ngầu!

Trong phút chốc Lê Thiếu Hi nhiệt huyết sôi trào, tầm mắt cứ chằm chằm vào thanh Ma Kiếm Tinh Hồng kia, càng nhìn càng thích.

Vân Duật gõ đầu hắn một cái: “Học kỹ năng đi.”

Lê Thiếu Hi: “Hu hu hu.....”

Chỉ lo quan tâm đến thần khí, ngay cả sách kỹ năng cũng bị cậu ném ra sau đầu.

Sau khi lấy sách kỹ năng ra, Lê Thiếu Hi nhất thời ngẩn ra: “Cái này. . . Học kiểu gì giờ?”

Thật là một câu hỏi hay.