Diệu Tiên Ngữ đang cực kỳ lo lắng.
Lúc thì Mục Vỹ tỏ ra dữ tợn, lúc lại tỏ ra dễ chịu, sau đó lại như đang suy tư gì đó. Cô ta thực sự không biết rốt cuộc là thế nào.
Trông thấy Mục Vỹ đang nhắm nghiền hai mắt, mái tóc dài được buộc ở sau đầu, trước trán có vài sợi tóc mai rũ xuống che đi hai bên má.
Diệu Tiên Ngữ đột nhiên cảm thấy, thoạt nhìn trông hắn cũng khá đẹp trai!
“Tại sao trước kia chưa từng phát hiện ra?”
“Phát hiện cái gì?”
Diệu Tiên Ngữ vừa nói xong, Mục Vỹ đã mở mắt cười hỏi: “Có phải phát hiện thầy ngày càng đẹp trai, dần dần thích thầy rồi không?”
“Hừ, trò không thèm thích thầy đâu!”, Diệu Tiên Ngữ không ngờ hắn tỉnh lại bất ngờ như vậy, lập tức đỏ bừng mặt.
“Hả? Thế là thừa nhận thầy ngày càng đẹp trai rồi à?”
“Không phải!”
Diệu Tiên Ngữ bị đoán trúng tim đen luống cuống tay chân, lôi ra một cuốn sách màu vàng, khẽ hừ một tiếng: “Này, tên quỷ tham tiền, Bát Hoang Ngâm của thầy đây!”
“Bát Hoang Ngâm!”
Nghe thấy ba chữ này, Mục Vỹ lập tức tỉnh táo lại.
Nhưng khi nhìn vào võ kỹ, sắc mặt hắn lại trở nên quái dị.
Trông cuốn sách màu vàng kia rõ ràng đã cũ, nhưng ba chữ trên đó không phải chữ của Thiên Vận Đại Lục hiện giờ.
Chữ thứ hai và chữ thứ ba cách nhau một khoảng rất lớn, hình như ở giữa còn hai chữ nữa nhưng không thấy rõ cho lắm.
Kiếp trước Mục Vỹ đã từng chinh chiến ở một đại thế giới, từng nhìn thấy loại chữ này, thì thầm nói “Bát Hoang Sinh Tử Ấn!”
Sau khi mở ra, Mục Vỹ lập tức chìm đắm trong võ kỹ.
Tuy loại chữ này không khác biệt nhiều với chữ của Thiên Vận Đại Lục nhưng Đông Phương Ngọc có thể mượn võ kỹ này lĩnh ngộ cảnh giới trong đó, đúng là có thể tự xưng thiên tài.
Khi học một võ kỹ, chỉ cần sai một chữ sẽ gây ra sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Không thể không nói, Đông Phương Ngọc có thể luyện võ kỹ không dễ hiểu này thành như vậy đúng là hắn ta cực kỳ liều mạng.
“Bát Hoang Sinh Tử Ấn chia làm bốn ấn. Một khi luyện thành, Bát Hoang sinh tử, sinh tử thiên địa!”
Mục Vỹ nghiêm túc đọc thử, dần dần bị hấp dẫn vào đó, hoàn toàn quên mất Diệu Tiên Ngữ bên cạnh.
“Ấn thứ nhất, Toái Ấn, phá hủy kinh mạnh của võ giả, triệt đường sống của võ giả. Uy lực cực lớn, hủy diệt kinh mạch, có thể chiến đấu vượt cấp!”
“Ấn thứ hai, Di Thiên Ấn, che trời lấp đất, nâng cao thực lực võ giả, hủy diệt sự sống!”
“Ấn thứ ba, Sinh Tử Hoang Ấn, diệt tuyệt sinh tử, thiên hạ Bát Hoang!”
“Ấn thứ tư, Bát Hoang thiên ấn, ấn Bát Hoang, diệt thiên địa!”
“Bát Hoang Sinh Tử Ấn quả thực rất mạnh!”
Mục Vỹ cẩn thận đọc lại một lần mới phát hiện ra điểm mạnh của võ kỹ này.
Hoàng Giai cao cấp?
Mục Vỹ có thể cảm giác được, võ giả từ tầng thứ mười của thân xác trở xuống không thể chống đỡ nổi võ kỹ này, trừ phi đột phá tới mười tầng của linh khiếu, mở ra mười huyệt khiếu lớn của cơ thể, chứa đựng chân nguyên dồi dào mới có thể ngăn cản.
“Không phí công ta trả giá đắt để đoạt được ngươi!”
Đánh gϊếŧ bốn người mặc áo bào đen, Cận Đông và Đông Phương Ngọc cũng thu hoạch được mấy nghìn linh thạch, mấy quyển võ kỹ và không ít vũ khí.
Chỉ là đối với Mục Vỹ, cộng lại tất cả những thứ này còn không bằng giá trị của Bát Hoang Sinh Tử Ấn.
“Bây giờ phải thử ấn đầu tiên xem sao, Toái Ấn!”
Nói xong, Mục Vỹ lại nhắm hai mắt lại, không thèm để ý tới Diệu Tiên Ngữ.
Mà giờ phút này, khóe môi của cô ta cũng nhếch lên cao.
Bên cạnh có một mỹ nữ xinh đẹp lại không thèm để ý, nhưng với một cuốn sách cũ rách nát thì lúc kinh ngạc lúc bật cười.
“Đồ ngốc!”
Diệu Tiên Ngữ không thèm để ý tới Mục Vỹ nữa, bắt đầu nghịch đống linh thạch và vũ khí cướp được từ đám người Cận Đông, Đông Phương Ngọc.
“Toái Ấn, đánh nát kinh mạch của võ giả, triệt đường sống của võ giả. Ấn này mạnh ở chỗ ngưng tụ chân nguyên trong cơ thể, khiến mỗi một luồng chân nguyên trong người đều có thể dừng lại vững vàng!”
Mục Vỹ suy tư, bàn tay chậm rãi nâng lên.
Hiện giờ tư chất của hắn đã không còn như trước, đủ để được coi là thiên tài. Khả năng lĩnh ngộ và thực hành đều không tầm thường.
“Toái Ấn, mở!”
Hắn quát khí một tiếng, giữa hai tay chậm rãi hình thành nên một ấn ký xoay tròn.
Ấn ký kia màu đen, như một vòng xoáy không ngừng khuấy đảo.
Khi ấn ký màu đen kia được hình thành, Diệu Tiên Ngữ lại cảm thấy một luồng khí tức lặng lẽ ập vào mặt.
“Thật mạnh!”
Không phải cô ta chưa từng thấy Đông Phương Ngọc đánh ra Bát Hoang Sinh Tử Ấn. Thế nhưng so với Toái Ấn của Mạc Vỹ hiện giờ, Toái Ấn của hắn ta không chỉ có sai lầm rất lớn, khí tức cũng yếu hơn cả chục lần.
Mục Vỹ mới chỉ tiếp xúc với võ kỹ này vẻn vẹn chưa tới nửa ngày mà thôi!
“Phù…”